Oanh!!
Lúc này đây không hề có tiếng vang của bàn tay tát vào hai má mà chỉ có tiếng của thân thể mạnh mẽ rơi xuống đất. Tiếp theo đó là tiếng của một người nào đó trầm trầm đục đục như muốn nói gì nhưng lại trở nên yếu ớt rồi tắt nghẽn.
“Tiểu thư!!”
Tiếng kêu này không phải của Sương Nhi mà là của đám thị nữ mà Hạ Oánh mang đến.
Vừa mới rồi, Hạ Ngữ Mạt đột nhiên bắt được cánh tay Hạ Oánh đang tát đến mặt nàng, sau đó xoay người quảng nàng qua vai một cách tàn nhẫn. Thân thể Hạ Oánh bị quăng lên không trung, sau đó nện xuống sàn nhà. (OOoops,
[email protected][email protected]|||)
Một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu được đả kích nặng nề như vậy, toàn bộ thân thể cơ hồ xụi lơ trên mặt đất, không thể động đậy.
Bốn thị nữ thấy thế, lập tức muốn chạy lên phía trước nhưng bị Khánh Minh trừng mắt nhìn làm cho khiếp sợ không dám tiến lên, lợi dụng người khác không thấy, hắn trong nháy mắt tiến tới phía sau bốn người đánh ngất đi (Hg: chỗ này tớ ché
[email protected][email protected])
Tiểu Vương phi đại nhân đang làm việc, làm sao có thể để người khác quấy rầy.
Trong thâm tâm Khánh Minh đã đem địa vị của Hạ Ngữ Mạt ngang bằng với địa vị của điện hạ.
Thông minh mà không mấ đi khí phách vương giả, nữ tử này bất tri bất giác đã thu phục được lòng người.
“Tỷ tỷ ngươi không có chuyện chứ? Vừa rồi tay muội muội trơn trợt, không cẩn thận lỡ ném tỷ tỷ, ngươi sẽ không trách ta chứ?!”.
Hạ Ngữ Mạt ngồi xổm bên cạnh Hạ Oánh, thay nàng vén đám tóc đen tán loạn trên mặt, ý cười vẫn như cũ không thay đổi, chỉ là kia đôi mắt thâm đen kia vẫn lộ ra một ít lãnh ý.
Bên cạnh lão quản gia cùng hạ nhân xung quanh sớm đã há hốc miệng ngây ngốc, ai cũng không dám tiến lên hỗ trợ, cũng không biết nên giúp ai.
“Tỷ tỷ ngươi sao lại không nói lời nào?” Hạ Ngữ Mạt cười cười, ngón tay nàng nâng đầu Hạ Oánh từ dưới đất lên.
Miệng Hạ Oánh mở ra định nói gì, bất quá một chữ cũng nói không ra.
“Tỷ tỷ ngươi nói cái gì? Muội muội nghe không rõ”. Hạ Ngữ Mạt cười cười, đem lỗ tai để sát vào chút: “Ngươi đói bụng?” Câu nói đó tựa hồ chỉ là một câu tiếp thu ý kiến, nhưng ngay tức khắc nó giống như một thau nước lạnh dội vào hai người.
Một người là quản gia, một người là Hạ Oánh.
Thời điểm nấu cơm, hắn đã để vào một loại độc dược tên là Tuyệt Tử hoàn, vô sắc vô vị ngay cả ngân châm cũng không thể phát hiện.
Nếu để cho nam nhân ăn thì hoàn toàn không có gì trở ngại. Nhưng là nếu để cho nữ nhân ăn vào, cả đời cũng đừng mong sinh ra đứa nhỏ.
Thời điểm quận chúa cho người giao viên thuốc này cho các nàng có dặn dò sử dụng cẩn thận, nhưng là nàng thật sự chờ không được liền mang cho quản gia làm thành bột nấu chung với bữa tối của Hạ Ngữ Mạt. (Hg: độc một cách zã man tàn bạo khủng bố!!!!)
Nhưng hiện tại nàng biết đã biết thế nào là khinh địch, sai một ly đi một dặm.
“Sương Nhi, đỡ đại tiểu thư ngồi dậy”.
“Dạ”.
Sương Nhi tâm tình kích động, đem Hạ Oánh trên mất đất ôm lấy. Giờ phút này, nàng dường như đợi từ lâu lắm rồi. Năm tháng bị người này ức hiếp đã ở phía sau. Nàng chỉ hận không thể nhìn thấy kết cuộc của kẻ ác nhân này ngay tức khắc.
Chỉ thấy Hạ Ngữ Mạt mang tới một chén canh gà, dùng muỗng múc một cái rồi thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Hạ Oánh: “Uống đi tỷ tỷ”. (Hg: bà này còn độc hơn!! pó tay!!)
Hạ Oánh trừng mắt, không muốn mở miệng nhưng lại không thể cử động chỉ có thể trơ mắt nhìn độc dược tự động chảy vào trong miệng mình.
Ừng ực một tiếng.
Kia canh gà theo yết hầu của Hạ Oánh đi vào trong thân thể, giống như vô số con kiến nhanh chóng cắn nuốt tim can của nàng.
“Không cần!”
Rốt cục nàng cũng khóc ra tiếng.