Edit : Nhu Hương Beta : Tịch Linh Thời điểm Nam Cung Dữu Hương đi vào tầng hầm ngầm chỉ thấy bảy tám thủ vệ nằm ngang dọc lộn xộn trên mặt đất, toàn bộ đều là bị tập kích đánh ngất, mặc dù không bị mất mạng nhưng nhất thời cũng không thể tỉnh. “Hàn Y!” Nàng gầm lên giận dữ Một cái bóng đơn độc nhẹ nhàng đáp xuống quỳ gối trước mặt Nam Cung Dữu Hương. Đó là một nam tử toàn thân màu đen, cẩm bố màu đen che nửa bên mặt chỉ lộ ra một đôi mắt tối đen như chim ưng lợi hại. (Nhu Hương: sao anh này cái gì cũng đen? không biết bên trong có đen hok nữa…)(Tịch Linh : T__T ) “Đã xảy ra chuyện gì?! Nha đầu bị bắt đến đây đâu rồi ?!” “Thưa quận chúa, có kẻ thừa cơ ta không ở đây liền đánh lén phủ quận chúa đem Sương Nhi cô nương mang đi”.”Ngươi muốn nói là quý phủ này trừ ngươi ra đều là đồ ăn hại hay sao?!” “Hàn Y không dám.” “Bay đâu, đem đám người bị đánh ngất này kéo toàn bộ ra ngoài chôn. Nếu đã không có năng lực như vậy thì ở phủ quận chúa của ta có khác gì người chết. “Dạ.” Ngay lập tức võ sĩ hai bên bắt đầu đem đám người trên mặt đất tha đi, chỉ chốc lát sau một người cũng không chừa lại. “Là ai có lá gan lớn như vậy?” Nam Cung Dữu Hương sắc mặt lộ vẻ u ám, chẳng qua nàng cho người ở trong này nghiêm hình tra tấn nha đầu kia rồi chính mình đợi ngày thứ hai trực tiếp tới xem tình hình ,kết quả lại nảy sinh ra sơ xuất lớn như vậy. Những người đó tưởng phủ quận chúa nàng là đường phố cuối hẻm sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi !
“Người được phái đến thực sự bí mật, chiêu thức rõ ràng lưu loát không hề lưu lại một chút dấu vết, tạm thời nhìn không ra là công phu gì”. Hàn Y cúi đầu: “Chính là theo thuộc hạ kiểm chứng Sương Nhi cô nương đã trở về bên người vị tiểu thư kia, cũng chính là Thập Tam vương phủ”. “Vũ ca ca?!” Nam Cung Dữu Hương thân mình chấn động , càng phẫn nộ hơn . Vì tiện nhân kia mà Vũ ca ca không tiếc phái người ban đêm xông vào phủ quận chúa đem một tiểu nha đầu mang đi!?” “Vị tiểu thư kia” ” Tiểu thư cái gì ! Chỉ là người bình thường !” (Nhu Hương : ý muốn mắng chửi cái gì??) “Dạ” Hàn Y dừng một chút:” Người bán nàng là đại tiểu thư và đại phu nhân Hạ Hầu phủ, mà bản thân nàng cũng là thiên kim Hạ Hầu phủ — Hạ Ngữ Mạt, đứng thứ ba, hơn nữa dường như là dưỡng nữ (con nuôi)”. “Dưỡng nữ ?” Khóe miệng Nam Cung Dữu Hương hơi nhếch một chút , trong ánh mắt hiện rõ sắc thái lạnh như băng: “Còn bị chính tỷ tỷ của mình bán vào thanh lâu làm kỷ nữ” “Thực buồn cười!” Nụ cười của nàng càng sâu thêm một chút: “Hàn Y, ta muốn gặp mặt vị phu nhân cùng vị tiểu thư kia. Giúp ta an bài cho tốt một chút. Càng nhanh càng tốt”. “Còn nữa, ta muốn tiến cung tiếp kiến Thái Hậu, dì của ta nữa” “Hàn Y hiểu rõ”. “Hạ Ngữ Mạt” Nam Cung Dữu Hương đem ba chữ này nghiến răng nghiến lợi niệm “Ta muốn cho ngươi biết kết cục của việc chọc giận ta!” Mà lúc này ở nơi khác, trong Thập Tam vương phủ xa hoa, nàng đang bị Tư Đồ Hoàng Vũ bắt đi tản bộ trong đại viện, Hạ Ngữ Mạt hắt hơi một cái, sống lưng không hiểu sao có chút lạnh. Ách , hậu quả giày xéo tác phẩm nghệ thuật sẽ không tới nhanh như vậy chứ. Nàng run run không tự giác rụt vào trong cổ áo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]