Vì tin tốt này nên cả hai đều không buồn ngủ. Nếu Mộ Thiền không phải kiêng rượu thì hắn đã gọi người bưng một chầu rượu lên rồi. Hai người cởi bỏ hôn phục rườm rà, nằm trên giường trò chuyện. Hắn lúc sờ sờ bụng nàng, lúc lại sờ sờ ngực nàng, mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp của ba người.
Cho đến nửa đêm, Mộ Thiền dần dần buồn ngủ, không có tinh thần hỏi: "Trang lang, mình có làm chuyện ấy nữa không?"
Được nàng nhắc nhở, Thẩm Tranh mới ý thức một chuyện quan trọng: Hắn không thể làm chuyện thân mật với nàng vào đêm tân hôn, giống hệt kiếp trước!
Hắn... Số phận của hắn kiểu gì thế này? Sống lại một lần nữa, chuyện gì cũng làm được trừ động phòng hoa chúc.
"Ta... ta... không thể làm chuyện đó với nàng được." Thẩm Tranh đấm mạnh xuống giường, bực bội xoay mặt sang hướng khác, thầm khóc trong lòng.
Bi thương ập đến bất ngờ quá. Phụ thân nói đúng, mọi việc phải suy nghĩ kĩ mới làm. Trước khi thành hôn, hắn được "sướng", kết quả sau thành hôn, thanh đăng khổ phật, nước mắt tuôn rơi.
"Tranh lang, chàng sao vậy? Sao tự dưng lại khó chịu thế?"
Thẩm Tranh ăn ngay nói thật, đau khổ nói: "Thời gian mang thai không được làm chuyện đó. Đặc biệt khoảng thời gian đầu, ta không thể chạm vào nàng. Nhưng trùng hợp làm sao đêm nay là đêm động phòng hoa chúc chứ."
Nàng hiểu ra, cười nói: "Đáng đời, tự vác đá nện chân mình."
Thẩm Tranh không phản bác được, buồn bã thừa nhận: "Nhưng đêm động phòng hoa chúc này khác với tưởng tượng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-the/1765170/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.