Vanh Vương vạch trần Thẩm Tranh nhưng cũng đồng thời phơi bày sự mềm yếu, sợ phiền phức của mình.
Đối diện với Tiết độ sứ nắm binh quyền, mặc dù người ta còn chưa làm gì nhưng mắt mới thấy hai phe đánh giết nhau, ông đã sợ run người, để mặc đối phương tự nhận là con rể.
Vanh Vương nói mà mặt u ám nhưng ông sẵn sàng bất chấp tất cả để con gái tỉnh táo lại.
Việc gấp trước mắt là giúp con hiểu Thẩm Tranh là kẻ lừa hôn.
Ông hy sinh mặt mũi của mình để vạch trần Thẩm Tranh nên rất chờ mong phản ứng của Mộ Thiền, chỉ cần con tỉnh táo không si mê Thẩm Tranh nữa thì tất cả đều đáng giá.
Thấy con gái im lặng một lúc lâu, ông vui mừng, vậy nghĩa là nó đang dao động rồi.
Lúc này Vương phi phá tan sự im lặng: "Mộ Thiền, con đã nghĩ thông suốt chưa? Lúc trước, phụ vương giấu chỉ vì muốn tốt cho con. Bây giờ, phụ vương nói ra cũng muốn tốt cho con thôi. Con đừng trách phụ vương gạt con."
"Con sao trách phụ vương được." Mình cần phải tìm tên gây chuyện kia tính sổ mới được.
Vanh Vương thở dài nhẹ nhõm: "Con nên tỉnh táo lại, đừng vì hắn mà không chịu ăn uống. Loại người như hắn không đáng để con buồn phiền."
"Con sẽ suy nghĩ thật kĩ."
Vương phi nháy mặt ra hiệu cho Vương gia. Nếu con gái dao động thì đây chính là thời gian cho con yên tĩnh, người khác không được lắm mồm. Bà kéo tay chồng rời đi nhưng ông không muốn, cuối cùng không chống lại được ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-the/1765168/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.