Quân Định Bắc ngày càng tiến gần đến kinh thành mà thư của Hoàng đế gửi đi vẫn không thấy tin tức.
Vì vậy có nên thực hiện kế "vườn không nhà trống" không lại được nhắc đến lần nữa.
Đám đại thần phát hiện mình đã rất quen vấn đề này rồi, lần trước Vệ Tề Thái có ý định soán ngôi cũng thảo luận mà năm trước quân Định Bắc vây thành cũng từng nhắc đến, xuân năm nay Tiết độ sứ Nhạc Hưng lên kinh cũng được mang ra phân tích. Mới có vài ngày, nước bọt lần trước còn chưa khô mà Thẩm Tranh đã mang binh xuống phía nam lần hai rồi.
Mọi người đã không còn hứng thú thảo luận chuyện trốn hay không nữa, lợi và hại chẳng cần phải nói. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đi hay không đều phải xem quyết định của Hoàng đế.
Bình thường thì chắc chắn là trốn đi, để lại cho Thẩm Tranh một tòa thành trống, sau đó soạn một bài hịch kêu gọi các Tiết độ sứ cùng bao vây tiêu diệt hắn. Nếu may mắn, biết đâu Thẩm Tranh chết bất đắc kì tử, Hoàng đế có thể trở về kinh tiếp tục làm Hoàng đế. Mà cho dù Hoàng đế chạy trốn tới đất Thục thì vẫn cứ là Hoàng đế. Dù sao thiên hạ bây giờ chung một chủ, Hoàng đế cất tiếng, các Tiết độ sứ chưa chắc nghe lệnh nhưng vẫn im lặng nghe theo một vài câu.
Nhưng nếu không trốn rồi bị Thẩm Tranh khống chế thì triều đình cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Về sau chiếu chỉ của Hoàng đế là họ Lý hay họ Thẩm còn chưa thể biết được.
Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-the/1765164/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.