Chương trước
Chương sau
Editor: Too | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Bức họa mà nàng nói chỉ là cái cớ để "lừa hôn", để lúc đó nàng tin giữa hai người có hôn ước mà thôi.
Bình tĩnh, bình tĩnh, nếu chuyện này mà không qua được thì tiêu rồi.
Thẩm Tranh điềm tĩnh nói: "Sao đột nhiên nàng lại muốn xem bức họa, trên đường cũng không thấy nàng đề cập tới." Sao nàng không nhắc trước để ta kịp chuẩn bị chứ, bây giờ đột nhiên yêu cầu khiến ta trở tay không kịp.
"Bởi vì đến phủ chàng tự dưng cảm xúc dâng trào nên chợt nghĩ tới, sao vậy, không tiện à?"
Thẩm Tranh thấy sắc mặt nàng như thường, dường như không nghi ngờ mà có lẽ chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Vì vậy trong lòng hắn lại tự cổ vũ mình, không sao không sao, nhất định có thể ứng phó: "À, ra là vậy, để ta phái người đi lấy. Ta để ở thư phòng rồi."
"Chúng ta qua xem đi, đúng lúc ta cũng muốn đi lại một chút."
"Được, vậy chúng ta đi luôn!" Thẩm Tranh miệng thì cười nói nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, bởi trong thư phòng nào có bức họa nào đâu? Chẳng qua có thể kéo nàng đi thì kéo thôi, dù sao bây giờ cũng không thể nói thật.
Nàng đang định xuống giường thì Thẩm Tranh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: "Chi bằng ta cõng nàng qua."
Nàng không chịu, cười đẩy hắn: "Có phải ta không có chân đâu, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa."
"Nơi này là địa bàn của ta, ai dám xì xào thì quả thật là ngại mạng hơi dài rồi. Nào nào, ta cõng nàng." Nói rồi hắn vỗ vỗ lên bả vai, khom thấp người để nàng lên.
Mộ Thiền thoáng xấu hổ: "Thật là, ta có phải trẻ con đâu." Nhưng cuối cùng cũng thuận theo nằm sấp trên lưng hắn, ôm cổ hắn cười, nói: "Đi!"
Thẩm Tranh ngoài miệng thì cười tươi, nói: "Xuất phát đến thư phòng!" Nhưng trong lòng lại muốn rơi lệ, mỗi bước đều nặng trịch như tới pháp trường.
Mộ Thiền lại hoàn toàn không phát hiện, chỉ biết Tranh lang muốn cõng nàng tới thư phòng ngắm bức họa nên trong lòng rất mong chờ, muốn nhìn xem bức họa vẽ nàng kia có giống với dung mạo thật của nàng hay không.
Ra tới cửa, Thẩm Tranh định đưa nàng tới cầu vòm bên vườn mai ngắm một vòng để di chuyển sự chú ý của nàng. Kết quả, đúng lúc này, hắn lại nghe thấy nàng nghi ngờ hỏi: "Ơ? Tranh lang, ta nhớ chàng từng bảo mỗi tối chàng đều ngắm bức họa ta rồi mới ngủ, chẳng lẽ không phải treo tranh ở phòng ngủ sao? Sao lại treo ở thư phòng vậy?"
Thẩm Tranh kinh hãi, trong lòng lộp bộp một cái, nghĩ thầm, Thẩm Tranh ơi là Thẩm Tranh, thân thể khỏe mạnh mà mặt dày đòi nương tử xoa ngực, giờ thì hay rồi, trái tim bị khiếp sợ quá nhiều lần đến nỗi chính hắn cũng chẳng dám xoa.
"Trước kia quả thật là treo ở phòng ngủ nhưng về sau phải bàn chuyện xuôi nam cứu giá mỗi ngày với đám quân sư thuộc hạ nên ta chuyển sang ngủ ở thư phòng luôn, vì vậy đương nhiên bức họa cũng đi theo."
Mộ Thiền kề sát mặt hắn, cười nói: "Thật sự là vất vả cho chàng rồi."
Hắn "xấu hổ" cười cười: "Lúc đó còn do dự không muốn xuất binh, may mà đi, nếu không cũng không gặp được nàng, nghĩ tới lại thấy sợ." Chuyện do dự xuất binh cũng không phải là giả, bởi vì năm đó Thẩm Lâm và triều đình đang giương cung bạt kiếm, suýt nữa bị coi là quân phản loạn.
Nàng nghe xong, rất nhiều hồi ức hiện về, quả thật nhờ Thẩm Tranh che chở nàng mới có thể bình an trở lại kinh thành. Vì vậy, nàng khẽ hôn tai hắn, dịu dàng nói: "Cảm ơn Tranh lang." Sau đó nàng lại vùi mặt xấu hổ.
"Ôi, không được rồi, cả người đều tê dại." Hắn cố tình ra vẻ "chân mềm nhũn", lảo đảo chân khiến Mộ Thiền hoảng sợ, vội vàng ôm chặt hắn, mãi đến khi nghe thấy Thẩm Tranh cười, nàng mới tức giận đánh hắn một cái: "Chàng cố ý đúng không, đáng ghét!"
"Nàng như thế là đánh lén. Không tin thì bây giờ nàng hôn lại một cái là ta có thể đứng vững."
"Ai mà thèm chứ." Nàng không nhịn được cười.
Hai người cười cười nói nói càng vui vẻ, trong lòng Thẩm Tranh càng hạ quyết tâm không thể để lộ, vất vả lắm mới xây dựng được cuộc sống hạnh phúc, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ chứ.
Trên đường thỉnh thoảng gặp nha hoàn và bà tử đang làm việc, nhưng vì Thẩm Tranh quản lý hạ nhân rất nghiêm nên bọn họ đều quy củ, cúi đầu đứng một bên không dám ngó nghiêng. Nhưng Mộ Thiền vẫn rất xấu hổ, mỗi lần gặp mọi người đều chôn mặt vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Ta xấu hổ quá, về sau không để chàng cõng nữa."
Hai người đi một mạch tới trước cửa thư phòng, Thẩm Tranh hít sâu một hơi, nhíu mày, tựa như thấy Quỷ Môn Quan. Mộ Thiền được hắn cõng cũng mệt mỏi, để hắn thả mình xuống, nói: "Hơi lạnh, chúng ta vào thôi."
Thẩm Tranh miễn cưỡng đẩy cửa ra cùng Mộ Thiền đi vào. Trên vách tường cũng treo một ít tranh nhưng đều là do người khác tặng, hắn gọi người tùy tiện treo lên để trang trí. Ngày thường hắn cũng không có tâm tư thưởng thức, càng không cần phải nói, đương nhiên là không thể biến ra một gương mặt mỹ nhân giống như Mộ Thiền treo ở giữa chúng.
Nhưng thoạt đầu Mộ Thiền không tìm kiếm bức họa mình mà lại hứng thú ngắm các bức thư họa trên tường, đánh giá và tán thưởng một phen mới cười nói với Thẩm Tranh: "Không có bức họa ta, ừm, ta biết rồi, treo ở phòng trong trước nhuyễn tháp đúng không."
Nhìn Mộ Thiền đi vào phòng trong, hắn rất muốn ngăn nàng lại, nói đừng đi, nàng đi cũng không có.
Quả nhiên nghe thấy nàng khó hiểu nói: "Nơi này cũng không có."
Thứ không tồn tại thì đương nhiên là không có rồi. Thẩm Tranh cũng vào theo, giả vờ ra vẻ buồn bực giống nàng: "Rõ ràng treo ở đây mà."
"Hay là hạ nhân sợ bám bụi nên thu lại, chúng ta tìm thử xem sao."
"Thật là, sợ bám bụi thì thu lại, không biết quét sao? Đúng là đám bất tài lười biếng không chịu làm việc, khốn kiếp!" Thẩm Tranh tức giận nói như thật.
Thẩm Tranh liền lục tung tủ, lật hết các bức thư họa ra, trong khi đó Mộ Thiền liên tục ngạc nhiên: "Ôi, cứ tưởng bức kiệt tác của danh gia này đã bị hủy trong chiến loạn rồi, hóa ra là ở đây sao?"
"Ai mà biết là thật hay giả, ta thấy cha ta tám phần là không có trình độ thi họa, lừa chúng ta đấy."
"... Ta cảm thấy giống như thật mà... Ừm... Rất giống, rất giống bút tích thật." Ấn đường Mộ Thiền nhíu lại, nàng nghiêm túc xem xét bút pháp, đắn đo sự thật giả của bức thư họa.
"Mặc kệ là thật hay giả, dù sao nàng thích thì đều là của nàng." Thẩm Tranh thấy nàng yêu thích những bức thư họa này, nhiều lần nghiên cứu từ trên xuống giúp hắn kéo dài không ít thời gian, từ từ hắn cũng nghĩ ra biện pháp, nghĩ thầm thật sự là trời không tuyệt đường người.
Nghiên cứu một lúc, nàng thấy hơi mệt mỏi: "Không thấy à, thôi được rồi, nếu không ngày nào đó tìm được rồi nói sau."
Thẩm Tranh vừa định gật đầu tràn đầy vui mừng thì đột nhiên nghĩ, không được rồi, hắn đã nói với nàng mỗi ngày đều phải ngắm bức họa, chắc chắn là vô cùng yêu thích, nếu như qua loa gác lại chuyện tìm kiếm thì chẳng phải là biểu hiện không đủ yêu nàng sao.
Chuyện này đằng nào cũng phải giải quyết cho xong thôi, hơn nữa bây giờ là cơ hội tốt nhất, bởi vì hắn đã nghĩ ra một kẻ khác thích hợp để làm bia đỡ đạn rồi.
"Không thể cứ như vậy được, dù sao cũng phải tìm người để xét hỏi." Thẩm Tranh mở cửa gọi nha hoàn trông coi đại thư phòng đến. Bọn nha hoàn đương nhiên là hỏi gì cũng không biết, lúc này hắn cả giận vỗ bàn, nói: "Đi gọi chấp sự phụ trách thư phòng tới đây cho ta."
Bọn nha hoàn nhận lệnh đi tìm người, Mộ Thiền thấy Thẩm Tranh nổi giận thì khuyên nhủ: "Chàng bớt giận đã, vừa mới về nhà, đừng phá hỏng tâm trạng."
Phải nổi giận thì mới chứng tỏ bản thân hắn là người vô tội. Thẩm Tranh thở dài: "Không thể qua loa bỏ qua như vậy được, cũng nên hỏi cho rõ ràng. Chốc nữa chấp sự Trương đến, nàng với ta cùng tra xét hắn đi."
"Thôi đừng." Mộ Thiền không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện trong phủ Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh cũng biết nàng không muốn dính vào, hắn đang chờ những lời này của nàng: "Vậy nàng tránh vào phòng trong nghe ta tra hỏi hắn nhé."
Tuy rằng vương triều này ranh giới giữa nam và nữ không nghiêm ngặt như vậy nhưng Mộ Thiền cũng không muốn gặp nam nhân xa lạ bèn gật đầu đồng ý. Lúc này, ngoài cửa, người tự xưng là chấp sự Trương cầu kiến, đợi nàng đi vào phòng trong, Thẩm Tranh rốt cuộc cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trong trí nhớ của hắn, chấp sự Trương là người rất cơ trí, về sau còn làm nhị quản gia nên hắn mới gọi y đến phối hợp với mình.
Chấp sự Trương thấp tha thấp thỏm đi vào, khom người, nói: "Đại nhân, người cho gọi tiểu nhân ạ."
"Ngươi qua đây nhìn xem, trên mặt bàn này bụi dày như vậy. Ngươi quản hạ nhân thế à, phải dặn mới biết đường lau hay thế nào. Thất thần làm gì, qua đây!"
Chấp sự Trương ngừng thở, kinh hồn bạt vía tiến lên, đại nhân bảo hắn đi, hắn nào dám không đi, đi đến trước bàn, chỉ thấy đại nhân đưa mắt liếc trên bàn, ra ý nhìn qua một cái.
Chấp sự Trương nhìn lên, trên bàn viết bốn chữ bằng ngón tay nhúng nước trà: Cứ việc thừa nhận.
"Vâng... Việc này..." Chấp sự Trương dù nhìn thấy bốn chữ này nhưng vẫn không đoán ra được ý của đại nhân, có điều đại nhân bảo hắn "cứ việc thừa nhận" thì nhận thôi: "Là tiểu nhân quản giáo không nghiêm, không cho quét dọn kĩ thư phòng, tiểu nhân đáng chết, đại nhân thứ tội."
Thẩm Tranh đã nắm chắc trong lòng, hắng giọng một cái mới hỏi: "Ta hỏi ngươi, bức tranh mỹ nhân ta treo ở phòng trong đâu rồi? Có phải ngươi vứt rồi hay không?" Nói xong còn gõ gõ bốn chữ kia trên bàn.
Bàn lau không sạch sẽ thì còn có thể thừa nhận, nhưng tranh mỹ nhân là cái gì? Thừa nhận có phải sẽ mất đầu không. Chấp sự Trương mồ hôi lạnh đổ đầy gáy, úp úp mở mở: "Cái này... Đại nhân..." Lúc này đột nhiên hắn thấy Thẩm Tranh trợn mắt trừng hắn, lại nhìn qua "cứ việc thừa nhận" còn chưa khô trên mặt bàn.
Chấp sự Trương nuốt nước bọt, duỗi cổ ra nhận: "Tiểu nhân quả thật là có thấy, về sau thì... Tiểu nhân thấy bức hoạ kia bị hỏng nên mang ra hàng sửa [1] rồi..."
[1] Nguyên văn là 装裱 đây là một kĩ năng đặc biệt trong hội họa và thư pháp. Phương pháp đầu tiên là che mặt sau của bức tranh bằng giấy, sau đó sử dụng men hoặc giấy để viền, rồi sử dụng giấy để dán mặt sau lại, làm khô hoặc đóng khung. Các sản phẩm đã hoàn thành thường ở dạng trục treo, cuộn tay và những thứ tương tự. Các bức tranh và các bức chữ khắc sẽ trở nên đẹp hơn, thuận tiện cho việc xem và thu thập, những cái bị hỏng cũng có thể được sửa chữa nguyên vẹn giống như phục chế. - Nguồn: Baidu -
Thẩm Tranh khẽ lắc đầu, không hài lòng với câu trả lời của hắn, nhanh chóng chấm nước trà, lại viết lên mặt bàn một chữ "lửa".
Lúc này, chấp sự Trương liếc về phía phòng trong, dường như có một bóng hình xinh đẹp đang ở đó, bỗng nhiên nghĩ thông suốt hơn phân nửa: "... Kết quả trong đêm cửa hàng sửa gặp hỏa hoạn, bức họa đã... Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết..."
Thẩm Tranh hài lòng cười gật đầu, nhưng ngoài miệng lại mắng: "Đồ khốn kiếp! Ta nên lấy đầu ngươi hay đầu tên chủ tiệm để đền đây? Tự ngươi chọn một đi!" Nói xong, hắn ném lọ đựng bút về phía chấp sự Trương, đương nhiên là đập lệch.
Mộ Thiền thấy hắn hô đánh kêu giết, lại nghe hắn nổi giận đập phá đồ đạc liền đi ra khuyên nhủ: "Được rồi, mất thì mất, cũng không phải đồ gì đáng giá, phạt lương hắn hoặc đánh bằng roi là được rồi, đâu đến nỗi lấy mạng người."
Chấp sự Trương thấy cô nương này đẹp như Cửu Thiên Huyền Nữ, vào thời điểm hắn bị đại nhân kéo đến làm bia đỡ đạn, nàng vì mình mà xin tha. Hắn nghĩ thầm không biết nàng là ai nhưng lại rất giống phu nhân đã qua đời, không chỉ đẹp người mà còn rất lương thiện.
Thẩm Tranh sợ đêm dài lắm mộng, vội vàng đuổi nhân chứng đi: "Có người xin tha cho ngươi, còn không mau tạ ơn rồi cút đi!"
Chấp sự Trương vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất mang theo cái đuôi chạy mất, ù ù cạc cạc bị kéo đến chịu tiếng xấu thay người khác rồi lại không hiểu vì sao được thả ra.
Dường như Thẩm Tranh còn chìm đắm trong cơn tức giận ban nãy: "Sao ta lại nuôi một đám vô dụng như vậy chứ."
"Được rồi được rồi, sớm biết chàng sẽ tức giận như vậy thì ta đã không tìm, vốn chỉ muốn tìm chút niềm vui thôi mà." Mộ Thiền nói: "Dù sao bây giờ ta cũng đang ở trược mặt chàng rồi, cũng không cần tới bức họa đó nữa."
Thẩm Tranh ngồi trên ghế, hai tay vòng qua eo nàng, ngẩng đầu cười với nàng, nói: "Nàng nói rất đúng, chuyện này cũng qua rồi, không nhắc lại nữa."
Ôi, cuối cùng cũng vượt qua được kiếp nạn này. Hắn lục soát trong đầu một vòng, cảm thấy có lẽ không còn nói dối việc gì nữa.
Mộ Thiền mỉm cười gật đầu: "Được."
Lúc này Thẩm Tranh mới hoàn toàn yên tâm, âm thầm lau mồ hôi lạnh, về sau không thể nói dối nữa, nói không chừng người nào đó sẽ tức giận. May mắn mạng của lão tử lớn, bằng không hôm nay chỉ có thể bỏ xác nơi này. Nhưng mà nương tử đã tới tay rồi, cũng không còn lý do gì để nói dối nữa.
Hắn thấy nàng đáng yêu như vậy liền ôm nàng đặt lên đùi mình, thân mật nói: "Chúng ta hòa thuận rồi đúng không?"
Nàng nhếch miệng cười khinh bỉ, nói: "Ai nói hay vậy? Ta đâu có nói."
"Khẩu thị tâm phi."
"Ta đã nói không thích chàng rồi." Mộ Thiền nói xong, giãy giụa tránh khỏi ngực hắn, đi ra cửa. Thẩm Tranh đuổi theo khoác vai nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Không thích thế nào?" Nàng chỉ cười, không nói lời nào.
Sau khi hai người ra khỏi cửa thì Thẩm Tranh trêu: "Ta cõng nàng tới đây, như vậy đi, nàng cõng ta về, như vậy là hòa nhau."
Mộ Thiền khẽ hừ: "Vớ vẩn, sao ta có thể cõng nổi chàng, hơn nữa lúc trước chàng đâu có nói chàng cõng ta thì ta phải cõng chàng về."
"Chưa nói, nhưng bây giờ nói rồi, ta là bá vương nơi này, không mặc cả, nàng lên phải thuyền giặc rồi." Thẩm Tranh nói xong liền dựa vào người nàng.
"Chàng lại bắt nạt ta." Nàng cười khanh khách chạy đi, Thẩm Tranh đuổi theo, cứ ầm ĩ như vậy cho tới khi về đến phòng của Mộ Thiền.
Sau khi ăn xong thì đã muộn nên vấn đề cũ lại nảy ra, đó chính là tối nay Thẩm Tranh nghỉ ngơi ở đâu, đương nhiên là Mộ Thiền đuổi hắn ra ngoài. Thẩm Tranh vô cùng lo lắng nói: "Ban đêm lại có chuột thì làm sao bây giờ?" Mộ Thiền không cho hắn cơ hội: "Vậy kêu nha hoàn vào bắt là được rồi, ở bên ngoài không tiện sai bảo người hầu, nhưng ở đây thì ta sẽ không khách khí, cần gọi người bắt thì sẽ gọi người bắt."
Thẩm Tranh thở dài trong lòng, cũng phải, biện pháp như thế không thể dùng hai lần, lưu luyến không rời, nói: "Nàng nghỉ ngơi cho thật tốt" rồi không tình nguyện rời đi.
Mộ Thiền lập tức nhào lên giường, vui vẻ lăn một vòng, cuối cùng cũng có thể tự do tự tại rồi.
Khi ở phủ Vanh Vương, nàng thường giữ Yên Lộ ở lại trực đêm nhưng ở nơi này của Thẩm Tranh, không có nha hoàn quen thuộc, không tín nhiệm người nào nên nàng không giữ ai lại, muốn để bản thân ở một mình.
Thế nhưng đến lúc tắt đèn, nàng lại hơi sợ hãi, dù sao mọi thứ ở đây đều lạ lẫm nhưng nghĩ đến có Thẩm Tranh thần sắc dữ tợn trấn thủ ngoài cửa, yêu ma quỷ quái chắc hẳn cũng không dám đến, lại thêm mệt nhọc, nên nàng dần dần tiến vào mộng đẹp.
***
Thẩm Tranh gối đầu cô đơn khó ngủ, hết sức hoài niệm lúc có nhuyễn ngọc trong ngực, nghĩ thầm sớm biết như vậy, trên đường đi chậm đến một năm rưỡi thì tốt rồi, hà tất hồi phủ sớm như vậy. Mặc kệ, ngày mai nhất định phải nghĩ ra biện pháp lừa nàng đến cạnh mình. Trong đêm, hắn sứt đầu mẻ trán nghĩ ngợi đến tận hừng đông mới miễn cưỡng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn đến Hổ Hám Đường kéo cung luyện tay. Đoán nàng đã tỉnh, hắn định đến gặp nàng, đang đi được nửa đường thì có hạ nhân đến báo, nói: "Thống lĩnh Lỗ cầu kiến ạ."
Hôm qua vừa về nhà, không ở nhà ôm vợ, sáng sớm đến đây tìm ta làm gì. Nhưng không có cách nào khác, càng khác thường càng chứng tỏ có việc gấp, Thẩm Tranh đành phải đen mặt đi về phía sảnh gặp hắn, vừa thấy mặt đã tức giận: "Chuyện gì hả, mới sáng sớm đấy, đừng nói với ta vợ ngươi chạy mất rồi, ngươi không có chỗ dung thân."
Ai ngờ Lỗ Tử An ủ rũ mà nói: "Nói ra có thể đại nhân không tin, người đoán đúng bảy tám phần mười rồi, hạ nhân nói nương tử của thần dẫn theo hai thiếp thất đã gần nửa tháng không về nhà. Tới tận ngày hôm qua, vậy mà các nàng cũng không trở về."
"Vậy dẫn người đi tìm đi." Thẩm Tranh nói xong, bỗng nhiên ý thức được điều gì, chẳng lẽ Lỗ Tử An đến nhà hắn chính là để tìm phu nhân: "... Ý ngươi là, các nàng đang ở chỗ của ta?"
"Đại nhân không hổ là đại nhân." Lỗ Tử An thở dài: "Theo hạ nhân nói, lão thái quân và các vị di nương của lão chúa công gọi nàng tới cửa, mỗi ngày đều ở đó không biết làm gì mà điên điên khùng khùng không trở về nhà."
Sau khi Thẩm Lâm chết, đám di nương có rất nhiều người không muốn rời đi, dù sao bên ngoài rối loạn, hơi có tư sắc liền bị giành tới cướp đi, nếu làm người hầu thì không bằng ở lại hầu hạ bên người lão thái quân, còn có thể có cuộc sống an ổn. Thẩm Tranh cũng không quan tâm việc nuôi nhiều thêm mấy miệng ăn, dù sao có lão thái quân trông coi các nàng, thích làm thế nào thì cứ như thế đi.
Nhưng bây giờ cấp dưới đã chạy đến tận cửa đòi vợ rồi, không thể mặc kệ được nữa: "Ngươi về trước đi, nếu như các nàng đang ở quý phủ, ta sẽ lập tức kêu lão thái quân để các nàng trở về, sau này cũng không cho phép tới cửa nữa."
Lỗ Tử An ôm quyền nói: "Nhờ cậy cả vào đại nhân. Nếu như không có phân phó gì khác, thần xin phép cáo từ."
"Được, ngươi về nhà chờ đi."
Đợi Lỗ Tử An rời đi, trong lòng Thẩm Tranh lải nhải, cả đời trước sao không có chuyện này, chẳng lẽ đời này chiến tranh kéo dài quá lâu khiến nương tử Lỗ Tử An cô đơn lạnh lẽo khó nhịn nên mới cùng lão thái quân ăn chay niệm Phật?
Nữ nhân ấy mà, không chịu được một chút trống vắng liền dễ dàng xảy ra vấn đề, nghĩ tới đây, Thẩm Tranh nghĩ thầm không thể để cho Mộ Thiền cô đơn lạnh lẽo, hắn quyết định đi tìm nàng trước.

Một giấc của Mộ Thiền đến tận hừng đông, sau khi nha hoàn rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng xong, nàng bấm đốt ngón xem giờ, đoán chừng Thẩm Tranh sẽ đến nên kêu nha hoàn chuẩn bị hai bộ bát đũa, thế nhưng mãi mà chẳng xuất hiện, nàng quả thật buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ ngủ quên rồi? Không đợi được người đến, nàng tự ăn cơm trước.
Chờ một hồi vẫn chưa thấy hắn xuất hiện, Mộ Thiền liền đi tìm hắn, hỏi thăm nha hoàn thì nói là đã đi từ lúc sớm rồi, thấy hình như đại nhân đến Hổ Hám Đường bên kia.
Mộ Thiền liền để nha hoàn dẫn đường đến Hổ Hám Đường, sau khi tiến vào nàng mới biết nơi này là một phòng luyện công, nghĩ thầm khó trách tên gọi lại như vậy.
"Tranh lang... Tranh lang..." Nàng thuận miệng, khẽ gọi hai tiếng, nhưng không gặp được người, nàng đang định rời đi...
Đột nhiên nghe thấy có giọng người the thé nói: "To gan, ngươi là ai?"
Nàng giật mình, quay đầu nhìn lại nhưng không hề có người sau lưng, trái lại chỉ có một con vẹt xanh biếc đứng trên kệ trưng bày vũ khí, giọng lại the thé nói: "To gan, to gan!"
Mộ Thiền đến gần nó, cười nói: "Hóa ra là tiểu bất điểm [2] ngươi à, rất dọa người đấy."
[2] Nguyên văn là: 这个小 có nghĩa là vô cùng nhỏ không đáng kể.
"Chơi con mẹ ngươi! Ông đây điểm năm vạn binh lấy mạng chó của ngươi!" Con vẹt đập cánh, nó không bị đeo vòng chân, quả là rất tự do.
Một khi vẹt nói tục thì coi như là phế phẩm rồi, cho không cũng không ai muốn. Chú vẹt trong phủ Vanh Vương có thể nói lời cát tường, nào có giống con này, mở miệng liền mắng người, nhất định là chủ nhân không dạy dỗ tốt. Mộ Thiền tức giận nói: "Ôi, ngươi đồ hư hỏng, sao lại nói những lời thô tục như thế."
"Đồ hư hỏng! Đồ hư hỏng!"
Hay quá, học nhanh thật đấy. Nhưng mắt thấy mình đã dạy con vẹt này nói lời không hay, nàng lập tức lấy công chuộc tội, quyết định dạy nó vài lời hay: "Cung thỉnh phúc an. Cung thỉnh phúc an."
"Tranh lang... đồ hư hỏng..." Con vẹt nói rất lưu loát. Thì ra hai tiếng "Tranh lang" vừa rồi khi Mộ Thiền vào phòng gọi cũng bị nó học rồi.
Mộ Thiền sụp đổ, nếu người khác nghe thấy lời con vẹt này nói thì sẽ cho là nàng dạy nó mắng Thẩm Tranh mất, vì vậy nàng rút kinh nghiệm xương máu, quyết định bổ sung mình bị mắng thay: "Quận chúa, đồ hư hỏng, nói đi, mau học."
"Quận chúa, cung thỉnh phúc an! Quận chúa, cung thỉnh phúc an!" Vẹt vừa học đã thành tài.
"Ngươi học nhanh đấy, ta hơi thích ngươi rồi." Mộ Thiền mỉm cười nói.
Ai ngờ con vẹt đập cánh, đột nhiên bay ra ngoài cửa, vừa bay vừa lớn tiếng nói: "Thích ngươi, thích ngươi!"
Cửa không khóa chặt, Mộ Thiền bị dọa vội vàng nhào ra cửa, đáng tiếc chậm nửa nhịp, con vẹt kia đã chui ra ngoài, tiếp tục cất cao tiếng kêu: "Tranh lang, quận chúa, thích ngươi! Tranh lang, quận chúa, thích ngươi!"
"Ngươi quay lại cho ta... Đừng nói bậy..." Mộ Thiền cuống quýt xách váy đuổi theo nó, ra cửa, thấy nó giương cánh bay về phía hành lang, liền lập tức đuổi theo.
Không ngờ vội vàng chạy về phía trước, ở ngay khúc quanh lại gặp được một người, không phải ai khác chính là Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh cười nói: "Ta đang đi tìm nàng này, nàng vội vã như vậy, có phải cũng gấp gáp muốn gặp ta không?"
"Không phải đâu, là con vẹt kia." Mộ Thiền chỉ vào vẹt đứng trên xà nhà hành lang nói: "Chàng mau bắt lấy nó."
"A, nó hả, cha ta nuôi đấy, toàn học nói những lời thô tục, buộc nó lại một chút nó liền lớn tiếng kêu la mắng chửi người. Thường ngày chăm sóc lỏng lẻo, bay loạn bốn phía. Một thứ đồ chơi mà thôi, nàng tội gì phải tức giận với nó." Hắn tưởng cái miệng thối của vẹt mắng nương tử nên nàng mới tức giận với nó.
"Không phải... Nó..." Mộ Thiền sốt ruột giậm chân: "Chàng mau bắt lấy nó đi."
Thẩm Tranh đồng ý, đang chuẩn bị tìm cục đá ném nó rơi xuống, chợt nghe con vẹt này hót giống như cao giọng tuyên bố: "Quận chúa thích Tranh lang! Quận chúa thích Tranh lang!"
Thẩm Tranh nghe xong, cười không khép được miệng: "Nương tử, sao nàng lại nói lời trong lòng cho nó biết vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.