Đối tượng cần được bảo vệ Lý Mục Dương đã ôm Nhan Ký Vân chạy tới gần căn tin trường.
Có thể là do Lý Mục Dương quá nhỏ gầy, còn bế Nhan Ký Vân nặng vài kí, tay bắt đầu run rẩy. Thằng bé chưa chạy được bao xa, Nhan Ký Vân đã nhảy xuống khỏi lồng ngực nó. Cậu rất hưởng thụ việc không cần phải đi đường, nhưng không phải là trong vòng tay của một đứa nhỏ bị bạo hành, cậu lại không què.
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, nhóm học sinh ùa về phía nhà ăn.
Náo loạn hơn nửa ngày, buổi sáng đã qua, cũng là thời điểm nên dùng cơm trưa.
Tiểu học khác với cấp hai, cấp ba, trong nhà ăn sẽ có giáo viên trông coi học sinh xếp hàng mua cơm.
Đến giờ này, Lý Mục Dương cũng đói bụng, nhưng cậu bé bị mấy người chơi kia dọa sợ, chọn trốn cùng Nhan Ký Vân ở dưới bệ cửa sổ một tòa nhà gần căng tin.
Từ nhà ăn truyền tới mùi cơm, không chỉ có Lý Mục Dương đói, Nhan Ký Vân cũng đói. Mèo và người khác nhau, mèo có hình thể nhỏ, đói nhanh, nó lại không ăn nhiều, nếu như dồn lại ăn một lần duy nhất thì sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể, dễ bị nôn mửa. Thế nên cho tới giờ, Nhan Ký Vân luôn là ăn ít nhưng ăn nhiều bữa.
Lầu một ngoài nhà ăn, một người một mèo ngồi xổm trong bụi cây, mèo đen vểnh tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Bình thường ở nhà đói thì ăn cơm, không đói thì ngủ hoặc ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-thay-meo-cua-toi-khong/2563709/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.