Tiếng khóc của Triệu Lí vang thấu tận trời, vang chấn đến ngói nhà cũng muốn rớt xuống, nó chỉ cần vừa thấy người Vương gia đến là liền khóc sướt mướt, lúc đầu thực làm cho Triệu Thiên Luân tức giận đến chết, muốn cho nó một tát tai nhưng lại đau lòng nó không nương, vẫn không nỡ xuống tay đánh nó.
Triệu Thiên Luân trở về nhà, Triệu Lí ở sau vườn lên tiếng khóc lớn, y cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua nó khóc lớn tiếng như thế, y phóng nhẹ bước chân đi tới vườn sau, lại nghe thấy nữ âm mắng cất cao: “Khóc, lại khóc, ta kêu cha ngươi đem ngươi đuổi ra ngoài, xem ngươi khóc cho ai nghe.”
“Ô ô, cậu … con muốn cậu ….”
Người ta nói: em bé học gọi đầu tiên là cha hoặc nương, nhưng nương Triệu Lí mất sớm, đều là Tôn Duẫn Thần dẫn dắt nó, cho nên học gọi tên đầu tiên của nó chính là cậu, rồi sau đó mới là phụ thân, người khác vừa khóc vừa kêu nương gào cha, nhưng nó cũng kêu gào cậu không ngừng.
“Cậu ngươi bị cha ngươi đuổi đi rồi, ngươi nếu không ngoan, sau này cũng sẽ bị cha ngươi đuổi đi!” Trong vườn, Vương tiểu thư đối diện Triệu Lí nói, dáng vẻ nàng bệ vệ kiêu ngạo, cầm trong tay một cây gỗ hướng trên người Triệu Lí đánh, Triệu Lí quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân dính đầy đất, không ngừng khóc lớn.
Triệu Thiên Luân tức giận đến phát cuồng, trong nhà đã xem Vương tiểu thư như là Thiếu nãi nãi tương lai, cho nên nàng muốn tới sẽ tới, muốn đi sẽ đi, hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-than-ai-tac-quai-he-liet-man-nguyet-tinh-nhan/1319796/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.