Nói xong, Lâm Húc liền xoay người, chạy thật nhanh!
Mắt thấy khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng xa, Hạ Trạch vội vã tăng tốc: “Cậu chớ xem thường mình! Mình sẽ bắt được cậu!”
Vì vậy, những người đang chạy bộ trong sân vận động liền thấy hai tên “Điên”
Bọn họ đơn giản là đang dùng tốc độ 50m/s để chạy 1 vòng sân vận động 400m.
Hạ Trạch dùng hết sức đuổi theo Lâm Húc được nửa vòng, nhiều lần thiếu chút nữa sắp bắt được, thế nhưng Lâm Húc lắc mình 1 cái, tăng tốc, liền khiến y trượt tay.
Dùng hết lực chạy hết 600m, Hạ Trạch rốt cục chịu không nổi.
Lâm Húc cũng thả chậm tốc độ, vậy ở phía trước cách 2 thước so với Hạ Trạch.
Nhưng như thế chẳng phải đang mê hoặc dụ dỗ hoặc là chọc tức chết Hạ Trạch hay sao?
Hạ Trạch chống hai tay lên đầu gối, khom lưng thở dốc: “A … không được không được rồi … Cậu thực sự không phải người … tôi không đuổi kịp cậu … Mệt quá đí”
Lâm húc vẫn chạy vờn vờn ở phía trước: “Hạ Trạch, đừng dừng lại!”
“Hả?”
“Cậu đã tới cực hạn.Thế nhưng, chỉ cần vượt qua được cực hạn này, cậu sẽ cảm giác được rất nhiều thứ không còn giống như trước đây nữa.”
“Gì cơ?”
Lâm Húc cười khẽ: “Đừng hỏi nữa, còn nửa vòng, chạy là được.”
Hạ Trạch thấy bộ dạng thích ý của Lâm Húc thì chợt phiền muộn, y rống to lên: “A A A mình liều mạng đây!”
Nói xong y lần thứ hai tăng tốc, chạy tới bắt Lâm Húc!
Lâm Húc bỗng nhiên tránh né.
Tiếp theo đó là hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-tai-do-thu-quan/147130/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.