Giờ Ân Dao chắc trăm phần trăm rằng nhất định Tiết Phùng Phùng đã nói gì đó với anh.
Cô khẽ thở dài một hơi: "Haizz, Phùng Phùng không rõ tình hình, nhưng cả anh cũng không hiểu hay sao? Lúc đầu hai chúng ta cũng không có quan hệ gì, anh yên ổn làm thần tượng của người ta, chẳng sao hết. Là em theo đuổi anh, nói cho cùng vẫn là tại em, có phải không?"
Tiêu Việt nhướng mắt: "Không phải."
"Sao mà không phải?" Ánh mắt Ân Dao lộ ra chút đắc ý: "Anh xem, em có được anh rồi, chiếm lợi lớn như vậy cũng phải vấp váp thì mới công bằng chứ. Theo đuổi nam thần mà không cần trả giá, làm gì được hời như thế?"
Rốt cuộc cũng thấy anh cười. Bầu không khí cũng theo đó mà nhẹ nhõm đôi chút.
Tiêu Việt nhìn cô, nhỏ giọng lặp lại: "Theo đuổi nam thần?"
Ân Dao: "Em không theo đuổi sao?"
Anh lại cúi đầu cười, không biết suy nghĩ gì. Im lặng mấy giây, anh hơi cúi người, bỗng nhiên khuôn mặt kề sát cô.
Ngoài cửa có tiếng ho khan, Tiêu Việt mím môi quay mặt đi.
Tiết Phùng Phùng chống tay lên cửa, nói với Ân Dao: "Lại đây chút."
Ân Dao đi tới bên cạnh cửa. Bàn xong chuyện với cô ấy, ngó thấy Tiêu Việt vẫn đứng chỗ cũ, cô vội đi tới nói: "Anh ngồi một lát đi, em đi tìm đồ uống cho anh."
Cô bước ra khỏi văn phòng, đi về phía khu pantry. Tiêu Việt cũng theo sau.
Buổi sáng ở đây mới bổ sung đồ uống, trái cây và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-so-ai/2359417/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.