". . ."
Nhất thời Ân Dao không dám chắc rằng anh đang nghiêm túc hỏi vấn đề này hay là cố ý. Rõ ràng đâu phải tên ngốc, một sự thật đơn giản như vậy thì có thể có nguyên do gì chứ?
"Anh thật sự không biết hả?" Cô nói.
"Anh muốn nghe em nói."
...Thế hóa ra là muốn nghe lời bùi tai?
Hết lần này tới lần khác lời lẽ của anh rất nghiêm túc, không có chút xíu ý bông đùa với Ân Dao, cô cũng không thể ậm ờ cho qua. Thật ra ngẫm lại chuyện này vẫn có một chút ý nghĩa khó mà ngang hàng. Lúc trước anh bảo cô ném đi, tin nhắn đó đúng là rất tuyệt tình. Hiện giờ cũng do anh nhắc lại trước, thể hiện một điều rằng mặc kệ chuyện này như thế nào thì anh đều chiếm ưu thế. Việc này nếu là trước kia, Ân Dao nhất định sẽ không chịu thua, ít nhất cũng phải hỏi ngược một câu "Anh bảo em vứt thì em vứt, em sợ anh à". Nhưng bây giờ cô sẽ không đấu võ mồm như thế với anh. Biết anh dốc lòng thế nào vì mối quan hệ này nên cô không đành lòng chơi mấy nước cờ dư thừa với anh.
"Em muốn ném, nhưng không làm được, không nỡ." Trong tay cô vẫn cầm đôi tất, cô chồm người qua, đè lên người con gấu trúc bên chân anh: "Bởi vì thích anh."
Cả bộ ngực của gấu trúc xẹp xuống, Ân Dao nắm một cánh tay của nó.
"Là nói thật."
"Anh đâu nói không tin." Lời vừa nói xong, đôi môi hơi mím lại, màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-so-ai/2359387/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.