Ân Dao không nói gì, ngồi xổm chỗ đó lôi thùng giấy từ giá sách ra.
Tạ Vân Châu nhìn bóng lưng của cô, giữa đôi mày nhíu chặt. Đã lâu như vậy nhưng đối với chuyện này cô vẫn tỏ ra vẻ không chịu thông suốt.
"Cô có nghe hay không?" Giọng anh ta trầm xuống.
Ân Dao quay sang: "Vì sao anh nói chuyện này với em?" Giọng cô bình tĩnh, trong mắt cũng không nhìn rõ cảm xúc dao dộng.
"Anh nói cô biết, không cần thiết phải nhớ thương cậu ta." Trước giờ khi Tạ Vân Châu đánh giá người khác vẫn luôn cay nghiệt lại lý trí: "Năng lực xử sự của cậu ta kém cỏi như vậy, còn tệ hại hơn dự liệu của anh. Năm đó cô theo cậu ta cũng không có gì tốt lành."
Ân Dao hiểu ý Tạ Vân Châu: "Anh cảm thấy em còn tơ tưởng tới anh ta?"
Tạ Vân Châu không nói gì, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, anh ta cho rằng như vậy.
Ân Dao cũng không biết anh ta dựa vào đâu mà phán đoán như thế, nghĩ một chút, cô nói: "Em cảm thấy, hình như mọi người đều nghĩ em không thể buông bỏ được Lương Tân Nam."
"Bộ dạng cô mấy năm này ra sao, tự cô không biết?" Sắc mặt Tạ Vân Châu nghiêm túc nhìn cô.
Ân Dao: "Bộ dạng em thế nào?"
Tạ Vân Châu lười nói.
Ân Dao trầm mặc, cô rũ mắt nhìn hoa văn trên mặt thảm, bình tĩnh nói: "Đừng tưởng em nặng tình như vậy, giờ em nhận ra, đổi người khác cũng chẳng phải là không được." Cô nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-so-ai/2359359/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.