"Quá đáng"
Đối với cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này, tâm trạng cả hai dường như rất tốt, nói lời dạo đầu thật là ấu trĩ.
Ân Dao im lặng nhìn Tiêu Việt, thần sắc cô thả lỏng lộ ra chút lười biếng và thư thái. Gió đêm thổi mái tóc dài của cô bay bay.
Tiêu Việt nhìn cô một lúc: "Em uống rượu à?"
Ân Dao thản nhiên thừa nhận: "Ờ, có uống một chút."
"Em còn tỉnh táo không?"
Ân Dao phì cười: "Anh thấy em không tỉnh táo sao?"
Tiêu Việt không đáp.
Ân Dao lại hỏi anh: "Không phải anh nói đi đánh bóng sao? Gạt em hả?"
"Ai gạt em?" Anh nói: "Vừa đánh xong, mới đến đây chừng năm phút."
"Ồ". Ân Dao gật đầu: "Những người đó là bạn anh hả?"
"Ừm."
Ân Dao: "Đều là nam?"
Tiêu Việt hơi nhướng mày, ánh mắt anh như thể đang nói: Không phải em thấy rồi sao?
Ân Dao: "Xác nhận chút thôi."
Cách mấy giây, Tiêu Việt cũng hỏi: "Đó là bạn em hả?"
"Ừm, anh có thấy người tóc ngắn kia không?" Ân Dao nói cho anh biết: "Em từng nhắc với anh đó, Tiết Phùng Phùng." Cô nháy mắt: "Bà chằn Tiết Phùng Phùng"
Tiêu Việt: "Anh thấy rồi." Trông nét mặt và giọng nói của cô, anh có hơi bất ngờ: "Dữ dằn vậy sao?"
"Ừm, chị ấy giỏi lắm, trước đây lúc làm người quản lý của em cũng rất hùng hổ. Chị ấy giúp em bàn chuyện hạng mục, người ta không thể nào chiếm lợi được. Chị ấy mà ra giá thì không ai trả giá nổi. Nếu chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-so-ai/2359343/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.