"Em không nỡ xa tôi sao?"
Lời của Tiêu Việt khiến Ân Dao rất bất ngờ. Cô cảm thấy Tiêu Việt là kiểu người mà cô rất khó để phán đoán bằng mắt. Rõ ràng nhìn qua lạnh nhạt xa cách tựa như không để tâm tới bất cứ cái gì. Nhưng hết lần này tới lần khác lại cáu kỉnh với cô, mà còn hăng hái muốn so cao thấp. Ban đầu cô cảm thấy anh thận trọng và bị động, nhưng hiện giờ anh lại chủ động hẹn cô xem phim trước. Cảm giác này rất kì lạ, cũng làm cho Ân Dao cảm thấy thú vị. Phải nói thêm, bọn họ quen nhau chưa đến năm tháng, cô biết rất ít về anh, chính xác là còn phải tiếp tục tìm hiểu.
Về chuyện xem phim, dĩ nhiên là Ân Dao đồng ý với anh.
Hôm sau làm việc cả ngày, studio chụp thêm ngoại cảnh. Buổi sáng sau khi kết thúc, Ân Dao ăn uống qua loa. Đến chiều toàn bộ đội ngũ quay chụp lăn lê tại mấy ngõ hẽm, thời gian hoàn thành công việc chậm nửa tiếng so với kế hoạch.
Lúc trở lại phòng làm việc, trời đã tối đen, Ân Dao ăn tối ở nhà ăn. Chưa nghỉ ngơi được mấy phút, lại bị Tiết Phùng Phùng đột nhiên gọi đi mở cuộc thảo luận.
Ân Dao vừa nghe cô ấy nói, vừa cúi đầu liếc điện thoại, đã qua bảy giờ. Cô và Tiêu Việt hẹn nhau lúc bảy giờ rưỡi. Ân Dao vốn định làm xong công việc sẽ về nhà thay đồ khác. Bởi vì chụp ngoại cảnh nên để tiện hoạt động, hôm nay cô mặc rất tùy ý, áo len và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-so-ai/2359329/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.