Hiện tại, cuối mùa thu tại bệnh viện thuộc thành phố Đông Xuyên. 
Kí ức giống như một sợi dây, xâu chuỗi với hiện tại. Những câu chuyện cũ phức tạp rắc rỗi đều đan xen lại với nhau trong trí nhớ, không sao khiến con người ta phân biệt được rõ ràng, tất cả những sự kiện đó như những tấm ảnh, vụt qua não cô, những sợ hãi, bàng hoàng, vui sướng, sảng khoái, ưu thương, tất cả đều vì một con người. 
Cô vẫn mặc quần áo bệnh nhân như cũ, sắc mặt đã khá hơn mấy ngày trước rất nhiều, ít nhất bây giờ nếu Kỷ Thành Minh nhìn thấy cô, cũng không còn liên tưởng đến ma quỷ nữa. 
Kỷ Thành Minh tựa vào cửa phòng bệnh, đánh giá cô, nhưng không tiến vào. Anh dường như đang tò mò vì suy nghĩ của chính mình, khi cô chưa tỉnh lại, anh căn bản còn không nhớ đến một nhân vật như cô có tồn tại trên thế gian này, mỗi ngày anh đều bận rộn quay cuồng với công việc, dường như mãi mãi không bao giờ có thể đọc hết các văn kiện, mãi mãi không bao giờ hết các hội nghị tiệc tùng, mãi mãi không bao giờ giải quyết hết các vấn đề phát sinh. Anh có rất rất nhiều thứ “mãi mãi không bao giờ hoàn tất” luôn lặp đi lặp lại như thế. Huống chi, anh cũng chẳng thân thiết với cô, quên cô, là một việc rất đỗi bình thường. Nhưng anh tò mò ở chỗ, sau khi cô tỉnh dậy, anh dường như bắt đầu “nhung nhớ” đến sự tồn tại của cô. 
Thế nhưng, không cần phải hiểu lầm, tình cảm đó từ trước đến nay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-theo-em-den-cuoi-cuoc-doi/35169/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.