Đàm Duy thấy Tiểu Băng càng nói càng vô lý, bắt đầu nghi ngờ chuyện này là Tạ Di Hồng và cô liên minh với nhau để lừa anh. “Đừng có đùa, sao em lại nhiễm HIV được? Có phải hai người bọn em đang lừa anh đúng không?”
“Bây giờ em còn lòng dạ nào mà lừa anh!” Tiểu Băng lo âu nói. “Em nghiêm túc thật mà, chắc là anh ucngx bị lây nhiễm rồi. Anh quên à, chúng ta từng tắm trong cái bồn tắm ở nhà Di Hồng đấy…”
“Đó là chuyện từ lúc nào rồi? Lúc ấy Tạ Di Hồng còn chưa nhiễm HIV…”
“Sao anh biết lúc đó cô ấy chưa nhiễm? Cứ cho lúc đó Di Hồng chưa nhiễm nhưng Thường thắng nhất định là bị rồi. Chẳng phải anh ta cũng tắm ở đó sao? Em thật hối hận vì đòi là cái trò tắm uyên ương ấy, cứ tắm vòi sen có phải là không có việc gì rồi không? Còn nữa, em từng ngồi ở bàn trang điểm của nhà họ, còn dùng qua cả bệ xí nữa, không chỉ một lần mà còn rất nhiều lần…”
“Chắc kà không sao đâu? Nếu bị nhiễm chắc phải có triueej chứng gì rồi chứ?”
“HIV không có giai đoạn ủ bệnh đúng không anh?” Tiểu Băng đau khổ hỏi anh: “Chúng t sắp chết đúng không?”
“Đừng sợ, ngay mai chúng mình tới bệnh viện của trường kiểm tra. Sẽ ổn cả thôi…”
“Tuyệt đối không được tới bệnh viện trường anh, bệnh viện của trường đại học đều là “bệnh viện gia đình”, bác sĩ toàn là người nhà của công nhân viên chức trong trường, nói không chừng còn là người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999780/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.