Đàm Duy cảm thấy đêm nay như là đêm cuối cùng của anh và Tiểu Băng, ngày mai khi trở về từ chỗ cô giáo Lam, Tiểu Băng sẽ rời xa anh. Tiểu Băng chắc hẳn cũng nghĩ như vậy, bởi vì cô không nói gì thêm nữa mà chỉ ôm chặt lấy anh, khẽ thầm thì: “Nào, hãy yêu em một lần cuối đi…”
Anh muốn nói với cô rằng: “Vì sao lại là lần cuối? Anh không muốn em rời xa anh”, nhưng Tiểu băng đã hôn lên môi anh, anh vừa đáp lại, vừa thầm cô gắng để thể hiện thật phong độ, để níu kéo trái tim của cô, giữ cô lại bên mình, nhưng tất cả chỉ lực bất tòng tâm.
Cuối cùng Tiểu Băng cũng từ bỏ, nằm ngửa trên giường, cất tiếng hỏi anh: “Sau này anh… có nhớ đến em không?”
Anh thấy cô nói chuyện với anh bằng ngữ điệu này, trong lòng càng cảm thấy tuyệt vọng, không nói thành lời, chỉ cảm thấy đầu nhức nhối tim thắt lại, hơi thở đứt quãng, anh không biết đây có phải là nhồi máu cơ tim hay trúng gió trong truyền thuyết hay không, nhưng anh không sợ, mà trái lại còn hy vọng đó chính là nhồi máu cơ tim, chính là trúng gió, cuống bướng bỉnh đẳng cuống, hạch bướng bỉnh đằng hạch, cuống rơi, hạch đứt, thế là đầu xuôi đuôi lọt.
Anh không ngờ tình yêu và cuộc hôn nhân giữa anh và Tiểu Băng sẽ kết thúc như thế, biết rõ trên đời này đâu có bán thuốc hối hận, nhưng anh vẫn muốn mua, hơn nữa còn là loại thuốc hội hận kinh điển nhất: Sớm biết như vậy, lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999760/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.