Suốt quãng đường về, Đàm Duy nhẹ nhõm cả người, nếu nói lúc mới biết mình không phải là cha ruột của Vi Vi còn có chút cảm giác hụt hẫng thì lúc này đi dạo ở ngoài, được hít thở khí trời, đầu óc trở nên thanh sảng, có thể lĩnh hội được ý nghĩa sâu sắc của sự việc, tin tức này đã trở thành tin tức cực kì đáng mừng, trong nháy mắt anh đã rũ bỏ được cảm giác hụt hẫng kia, trong lòng chỉ còn lại niềm vui và sự hưng phấn.
Điều kỳ lạ à, khi anh biết được mình không phải là cha đẻ của Vi Vi, anh không còn cảm thấy tội nghiệp cho con bé nữa, cũng không cho rằng cô Lam phải chịu bất hạnh, người ta thuê bảo mẫu, nhà cửa lộng lẫy, tráng lệ, đi lại bằng xe máy, giẫm lên là thảm dày, đàn hát bằng dương cầm, ăn uống là sơn hào hải vị, kết hôn với người nước ngoài… nào có cần đến tên quê mùa nghèo rớt mồng tơi như anh đồng cảm, chăm sóc? Ha ha, ngẫm lại cái cảm giác tự mình hù mình của mấy ngày nay, quả đúng là tự mình đa tình, ăn no rỗi việc.
Anh quyết định khi trở về nhà sẽ không thông báo tin tốt này cho hai người kia ngay mà cố ý diễn dáng vẻ ủ rũ, khiến họ phải hoảng một phen, ai bảo họ luôn đùa giỡn anh chứ? Hôm nay sẽ đến lượt anh đùa giỡn họ.
Về đến nhà rồi anh vẫn đứng ngoài cửa một lúc, xóa sạch nụ cười trên gương mặt rồi mới gõ cửa. Tạ Di Hồng mở cửa cho anh, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999752/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.