Đàm Duy quyết định ra khỏi nhà, nhưng ra khỏi nhà rồi mới phát hiện mình chẳng có chỗ nào để đi. Bình thường buổi tối ở nhà, anh luôn nghĩ thành phố A không có ban đêm, chỗ nào cũng là cảnh xa hoa trụy lạc, đèn hoa rực rỡ, đến khi ra khỏi nhà mới phát hiện thành phố A như “khu tối đen”, hàng quán đều đóng cửa, dân cư đều tắt đèn, có thể là do khu này là khu vực trường đại học nên không có cái gọi là “cuộc sống về đêm”.
Anh chỉ đi lang thang trên phố, vì anh tuyệt đối không thể chạy đến chỗ ba mẹ, như vậy có ích gì? Chỉ khiến họ lo lắng. Anh cũng không giống như Thường Thắng đi đến nhà bạn, ai sẽ hoan nghênh anh? Dù cho anh ở lại một đêm thì nhất định là giả vờ hỏi han trước mặt anh, nhưng sau lưng lại nói đông nói tây, anh cũng không muốn mất mặt thêm nữa.
May mà vẫn còn phòng thí nghiệm có thể đến. Anh đi một mạch đến phòng thí nghiệm nhưng đến rồi lại không có hứng viết luận văn, chỉ ngồi thừ người ở đó. Anh không biết chuyện này nên kết thúc thế nào, cũng không thể ở lại phòng thí nghiệm mãi được, sáng sớm ngày mai sẽ có người đến đây, nếu nhìn thấy anh ở đây qua đêm lại không xì xào bàn tán hay sao? Bình thường ở mãi trong lồng không cảm thấy gì, một khi bay ra khỏi lồng rồi mới biết, được làm một con chim ở trong lồng còn hạnh phúc hơn nhiều một chú chim không nơi về chốn đậu.
Anh ngồi thẫn thờ ở phòng thí nghiệm một lúc liền thấy hối hận, nghĩ không ra vì sao mình lại chạy ra ngoài, chạy ra ngoài liệu có thể giải quyết vấn đề gì chứ? Nghe nói đồng tính là một hiện tượng sinh lý, thế nên không thể trách Tiểu Băng bởi đó là do tự nhiên. Mặc dù cô ấy không thành thật, giấu giếm anh chuyện này nhưng suy cho cùng ở một xã hội như Trung Quốc, ngoài lừa dối anh, cô ấy cũng chẳng còn cách nào khác.
Nghĩ như vậy, anh liền lo lắng cho Tiểu Băng, sợ cô phát hiện ra anh đã đi khỏi nhà mà nổi trận lôi đình, sau đó nói chuyện này với ba mẹ anh hoặc ba mẹ cô ấy, càng khiến thể diện của họ mất hết. Anh càng lo Tiểu Băng sẽ làm mấy chuyện quá khích, nhưng nhất quyết đừng chạy lên núi như lần trước.
Anh càng nghĩ càng không yên tâm, quyết định trở về nhà, thử rộng lòng nói chuyện với Tiểu Băng xem sao, bảo cô tạm thời đừng làm ầm ĩ chuyện này, đợi anh làm xong thủ tục xuất ngoại cho cô rồi hẵng hay, như vậy mọi người đều không bị mất mặt, cô ấy cũng có thể đến Mỹ trùng phùng với Tạ Di Hồng.
Anh về đến nhà thì thấy nhà cửa tối thui, hình như không có người. Anh thấy vậy thì cuống cuồng cả lên, vội chạy vào từng phòng để tìm Tiểu Băng nhưng đều không có, anh sợ hết hồn, vội gọi điện cho cô. Vẫn may, nhạc chuông vừa vang lên vài tiếng thì Tiểu Băng đã nhận điện, nói là đang lên mạng ở một quán cà phê internet. Anh thở hắt ra một hơi, trách móc: “Em chạy đi đâu mà không nói với anh một lời, hại anh tìm khắp nơi...”
“Anh đi thì nói cho tôi à?”
Anh không còn tâm trạng để cãi vã nữa, vội hỏi: “Em ở đâu thế? Anh tới đón em...”
Anh còn sợ Tiểu Băng sẽ tiếp tục mỉa mai mình, nhưng vẫn may, cô không nói lời nào khó nghe, chỉ nói cho anh địa chỉ tiệm internet đó. Anh liền dặn dò: “Em đừng đi đâu đấy nhé, anh đến đón em ngay đây...”
Anh bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến đó. Đến nơi liền nhìn thấy Tiểu Băng đã đứng đợi anh rồi, anh bảo tài xế dừng xe chỗ cô đứng, cô lên xe, anh lại bảo bác tài đưa về nhà.
Về đến nhà, Tiểu Băng cũng không nói câu nào, chỉ đưa cho anh mấy tờ giấy được in ra rồi nằm nghỉ. Anh nhận rồi xem qua, hóa ra là mấy tài liệu liên quan đến viêm đường âm đạo. Anh vội ngồi lên giường, xoa xoa người cô. Cô liền quay người chui vào lòng anh, khóc thút thít.
Anh an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc mà em. Hai chúng mình đều là đồ ngốc... tự mình dọa mình...”
“Anh không cần em nữa, em còn ăn làm gì? Thà chết đói cho xong...”
“Nói linh tinh, anh không cần em lúc nào hả?”
“Anh bỏ đi còn gì...”
Anh hoảng hốt giải thích: “Anh đâu có bỏ đi, anh đến trường... lấy đồ mà...”
Anh vội chạy đi làm mấy món nóng cho Tiểu Băng ăn. Tiểu Băng ăn một chút rồi không chịu ăn nữa, nói là mệt, chỉ muốn ngủ, sau đó cuộn người trong lòng anh mà thiếp đi. Anh ôm cô trong lòng, cảm thấy cô ngủ cũng rất khó nhọc, lẩm nhẩm mê man, dường như vô cùng mệt mỏi. Anh rất lo lắng, không biết bệnh này có nguy hiểm hay không, liền đọc lại mấy tài liệu được photo một lần nữa, cảm thấy không khó chữa lắm, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Hôm sau, hai người lại đến bệnh viện, đưa kết quả xét nghiệm cho bác sĩ xem, chẩn đoán của bác sĩ cũng không khác so với mấy tài liệu Tiểu Băng in ra tối hôm trước. Bác sĩ nói, đây là bệnh thường gặp ở phụ nữ, uống chút thuốc là khỏi thôi, nhưng bác sĩ còn đề nghị Tiểu Băng qua khoa Tiết niệu khám thử. Đàm Duy vừa nghe đã cuống lên, vội hỏi: “Có phải ngoài bệnh này ra còn vấn đề gì khác không?”
“Trước tiên phải đến khoa Tiết niệu khám đã, không khám làm sao mà biết được?”
Hai người vội vàng đến khoa Tiết niệu lấy số, nhìn thấy người đông nghịt. Hai người họ đứng xếp hàng một lúc lâu cũng không lấy được số, anh sốt ruột, Tiểu Băng lại chẳng mảy may để tâm, chỉ nói: “Không khám được thì thôi, mai lại đến...”
“Lỡ một ngày liệu có xảy ra chuyện lớn không?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngoài bệnh này ra, em chẳng thấy khó chịu cái gì cả.”
“Nhưng bác sĩ nói chúng ta phải đi khám ở khoa Tiết niệu mà...”
“Cô ấy cũng không nói nhất định hôm nay phải đi khám. Nếu là khẩn cấp, cô ấy lại chẳng bảo chúng ta đi khám gấp hay sao?”
Hai người đang tranh cãi thì nghe bên cạnh có người phụ nữ nói: “Có phải hai người không lấy được số không, có phải cần khám gấp không?”
“Vâng, vâng... Chị có dư số khám không?”
“Tôi không có, nhưng tôi có thể nghĩ cách hộ hai người.”
Đàm Duy nhìn người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, trang điểm rất thời thượng, cũng khá xinh đẹp nhưng lại không giống bác sĩ, càng không giống bệnh nhân, không biết là người thế nào. Người phụ nữ đó bảo hai người họ ở bên trong chờ rồi chạy đi mất, một lát sau vẫn không thấy quay lại. Hai người cảm thấy hình như bị lừa, không thì cũng nghe nhầm rồi. Đúng lúc họ không muốn đợi thêm nữa thì người phụ nữ kia quay lại, vẫy vẫy tay, nói: “Qua đây, qua đây, tôi đưa hai người đi khám.”
Hai người họ đều lúng túng, đứng đó không dám bước qua. Người phụ nữ đó cười, nói: “Đừng sợ, tôi thấy hai người hình như chưa đi khám bệnh bao giờ, co đầu rụt cổ, trông đáng thương quá nên muốn giúp một chút thôi.”
Họ do dự một lát rồi mới đi theo. Người phụ nữ kia quả thật dẫn họ đến một phòng chẩn đoán. Trong phòng không có người, chỉ có một người đàn ông, người phụ nữ kia liền nói với anh ta: “Bác sĩ Tiêu, đây là người bạn mà tôi nói, hôm nay không lấy được số khám bệnh, thật đáng thương, anh khám giúp cho họ đi!”
Bác sĩ Tiêu tuổi trung niên, tướng mạo bình thường nhưng hai hàng lông mày lại vô cùng xuất chúng, xếch lên vô cùng kiêu ngạo, khiến người ta có cảm giác hờ hững, lạnh nhạt hoặc không coi ai ra gì, nhìn thấy hai người họ tiến vào mới thu hai chân từ trên bàn xuống, nhìn chăm chú vào người phụ nữ kia, nói: “Em nói là bạn của em thì đương nhiên tôi phải giúp rồi, em định lấy gì để cảm ơn tôi đây?”
“Đương nhiên là sản phẩm nắm đấm của công ty chúng tôi rồi...”
Bác sĩ Tiêu bật cười, một bên lông mày nhếch lên, thần thái ngang ngược bỗng trở nên ấm áp hơn vài phần, mơ hồ chút quyến rũ mờ ám. Bác sĩ Tiêu bắt đầu hỏi Tiểu Băng bệnh sử và tình trạng bệnh của cô. Người phụ nữ kia liền nói với Đàm Duy: “Cậu không cần ở đây đâu, chúng ta ra ngoài đi!”
Anh cũng không biết phải làm sao, lúc đầu có chút không yên tâm nên thoái thác: “Tôi nghe xem bác sĩ nói gì...”
Tiểu Băng đưa mắt ra hiệu cho anh. “Anh ra ngoài đi, không cần ở đây đâu.”
Anh đành đi theo người phụ nữ kia ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Chắc không có vấn đề gì. Chị tên gì vậy? Hôm nay thật cảm ơn chị quá!”
Hai người đi ra ngoài, người phụ nữ mới rút ra một tấm danh thiếp đưa cho anh. Anh xem qua, là trưởng phòng quan hệ công chúng của một công ty gì đó, tên là Diệp Tử Mi. Anh cảm thấy cái tên này có chút quen quen nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu, chỉ khách khí nói: “Ồ, là trưởng phòng Diệp, hôm nay thật sự cảm ơn chị.”
Diệp Tử Mi thấp giọng nói: “Vợ cậu có thể bị... bệnh thận...”
Anh vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Thật sao? Chị... nhìn ra sao?”
“Chồng tôi cũng bị bệnh thận, tôi đưa anh ấy đi khám bao năm nay, cũng biến thành lương y rồi... Haizz, bệnh thận là bệnh phú quý, nuôi bệnh, chỉ có thể ăn, có thể ngủ mà không thể làm... Căn bản là không thể chữa dứt điểm. Bệnh tình phát triển đến giai đoạn cuối sẽ vô cùng nguy hiểm...” Diệp Tử Mi nhìn anh vẻ rất thông cảm. “Bệnh này là do số... Gặp phải chuyện này... cậu phải gánh thôi...”
Anh ngẩn người, không biết nên tin lời chị ta nói hay không.
Diệp Tử Mi nói tiếp: “Tôi không xem cậu là người ngoài mới nói lời này, nếu tình cảm của hai người tốt thì chẳng nói làm gì, nếu tình cảm không tốt, cậu nên nhân lúc tình hình chưa trầm trọng hãy... nghĩ biện pháp mà tách ra đi. Đợi cô ấy ngã bệnh rồi, cậu muốn chạy cũng không kịp nữa...”
Đàm Duy sững người. “Chị muốn nói...”
“Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại nạn đến mỗi người bay một phương...”
“Chị và chồng chị chẳng phải cũng không... mỗi người một phương đấy thôi?”
“Cậu định học theo tôi hả? Tôi sa chân xuống hố có muốn thoát ra cũng không được, tôi chịu đắng cay nhường nào chỉ ông trời mới thấu. Cậu nghĩ mà xem, nếu không phải tôi chịu đau khổ sao lại khuyên cậu làm chuyện như vậy chứ?”
“Vợ tôi... cô ấy bình thường chẳng bệnh tật gì cả, hôm nay cũng không phải vì bệnh này mà đi khám đâu...”
Diệp Tử Mi cười. “Tôi cũng không phải là đồ quạ đen nói lời không may mắn, nhưng mà tôi rất ít khi nhìn nhầm... Cậu có danh thiếp không? Nếu có thì cho tôi một cái, nói không chừng sau này còn dùng đến.”
Anh lúng túng nói: “Giáo viên nghèo, không có danh thiếp.”
“Tôi cũng đoán cậu là giáo viên, nho nhã, lịch sự không giống người thường...” Diệp Tử Mi liếc anh một cái, rút điện thoại ra. “Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?”
Anh nói số điện thoại và tên mình. Diệp Tử Mi lại hỏi: “Cậu dạy ở trường nào?”
“Đại học B.”
“Giảng viên đại học à? Thảo nào... hạc đứng giữa bầy gà, nhưng mà giảng viên đại học... lương bổng cũng chẳng là bao?”
“Quả là nghèo kiết xác, không dám so bì với nhân viên công ty các chị.”
“Làm kinh doanh thì tiền nhiều nhưng cũng không phải không trả giá... Cậu vào trong cùng vợ đi, tôi có chút việc phải đi trước. Khi nào cậu về thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho cậu địa chỉ của bác sĩ Tiêu, cậu thuận theo bệnh tình mà... biếu cho anh ta chút quà.”
Anh không nghĩ căn bệnh này lại phức tạp như vậy, vô cùng cảm kích Diệp Tử Mi đã chỉ bảo, cảm ơn chị ta rồi quay lại phòng chẩn đoán. Khi bước vào, anh nhìn thấy bác sĩ Tiêu và Tiểu Băng đang nói chuyện vô cùng sôi nổi, hoàn toàn không giống đang khám bệnh.
Bác sĩ Tiêu nhìn anh bước vào liền thôi cười nói, nghiêm túc hỏi anh: “Vợ anh có triệu chứng bệnh này bao lâu rồi?”
Những điều này đều là lần đầu tiên anh nghe thấy, bình thường cũng nghe thấy Tiểu Băng nói đau mỏi người ngợm nhưng đa phần đều là sau khi hai người “ân ái quá độ”, anh còn luôn tưởng rằng Tiểu Băng oán trách như vậy là để khen sự lợi hại của anh. Lúc này anh không nói nên lời. “Cái này... ừm... Tiểu Băng, em có những triệu chứng này bao lâu rồi?”
Bác sĩ Tiêu trách móc: “Sao anh lại vô tâm như vậy chứ? Không nhận ra vợ có những triệu chứng này hay sao?”
Tiểu Băng vội biện bạch: “Cái này không trách anh ấy được, chẳng cần nói anh ấy không nhận ra, đến em cũng không cảm nhận được.”
Bác sĩ Tiêu mỉm cười, một bên lông mày lại nhếch lên. “Cô bao bọc anh ta quá rồi. Tôi nói cho cô biết, đàn ông đều là kiểu người tùy tiện, không biết trân trọng sự chăm sóc của cô đâu. Tôi viết cho cô đơn thuốc, nhớ uống nhé.”
Đàm Duy nhìn người họ Tiêu miệng như bôi mỡ, ba hoa chích chòe này, đúng là không làm người khác tin tưởng được, không kìm được hỏi: “Vậy mà đã kê đơn sao? Không cần làm... xét nghiệm trước à?”
Bác sĩ Tiêu như bị xúc phạm, cả hai bên lông mày đều nhếch lên. “Sao? Anh sợ tôi chẩn đoán sai bệnh, kê sai đơn thuốc sao? Nếu anh không tin tôi còn tìm tôi khám bệnh làm gì? Ngày hôm nay tôi vốn không đi làm, là do cô Diệp nhờ đến khám giúp cho hai người...” Bác sĩ Tiêu nói rồi lôi ra một quyển phiếu xét nghiệm, vừa viết loằng ngoằng lên tấm phiếu vừa nói: “Hai người, chuyện cỏn con này còn không hiểu, lại chỉ biết xét nghiệm xét nghiệm...”
Tiểu Băng hoảng hốt ngăn lại: “Bác sĩ Tiêu, anh đừng nóng, hai người bọn em chưa đi khám bệnh bao giờ, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, anh đừng chấp chúng em. Em tin anh... Anh đừng viết phiếu xét nghiệm nữa...” Vừa nói, cô vừa dùng tay ấn tay bác sĩ Tiêu, không cho anh ta viết phiếu xét nghiệm nữa.
Bác sĩ Tiêu như củi lửa gặp mưa rào, lửa giận liền bị dập tắt, khẽ vỗ tay Tiểu Băng, mềm giọng nói: “Cô tin tôi thì tốt, cô như hoa như ngọc thế này... tuổi tác thì... bệnh tật đầy mình... Thật đáng tiếc! Cô uống thuốc theo đơn mà tôi kê, bảo đảm cô sẽ không sao đâu, uống hết thuốc lại đến tìm tôi...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]