Tiểu Băng quan tâm hỏi: “Vậy cô sẽ đi đâu?”
“Tôi bây giờ chân đạp hai thuyền, bên Mỹ đang làm mà bên Canada cũng đang tiếp tục. Tôi đang làm thủ tục di dân cho người thân sang Mỹ, là em trai tôi làm giúp, nhưng thủ tục di dân cho anh chị em là lâu nhất, tôi đã làm hơn mười năm rồi mà vẫn chưa xong được. Hai năm trước tôi phát ngán khi chờ thủ tục di dân bên Mỹ nên đi làm thủ tục di dân sang Canada, cũng hòm hòm rồi.”
“Vậy rốt cuộc cô sẽ đi đâu ạ?”
“Bây giờ vẫn đang cân nhắc thiệt hơn, xem bên nào tốt hơn thì sẽ đi bên đấy.”
“Vậy cô ra nước ngoài vẫn làm giáo sư à?”
Cô giáo Lam cười, nói: “Chỉ sợ là không có chuyện tốt như vậy. Nhưng tôi được cái người già mà tâm không già, dù phải tiếp tục học tôi cũng không sợ.”
Đàm Duy nói: “Sao ai cũng muốn xuất ngoại thế nhỉ? Giống như cô, ở trong nước cũng làm việc rất xuất sắc.”
“Chủ yếu là nghĩ cho con cái thôi. Vi Vi là con gái, hiện nay vị trí của phụ nữ trong xã hội Trung Quốc vẫn còn thấp, mà lại có xu hướng ngày càng thấp, giống như quy định của trường Đại học C chúng tôi đây này, nữ giáo sư nếu không phải giáo viên hướng dẫn, năm mươi tuổi sẽ phải nghỉ hưu, mà nam giáo sư thì có thể công tác đến tận sáu mươi tuổi, đây là đạo lý gì? Hoàn toàn là bất bình đẳng nam nữ. Cậu nghĩ xem những đơn vị khác còn tệ thế nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999724/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.