Sau khi bác sĩ Tiêu rời đi, Đàm Duy chuẩn bị cho Tiểu Băng ăn mì. Tiểu Băng chống người ngồi dậy, dựa vào thành giường để anh bón mì cho. Khẩu vị của cô không tốt, nói mì không có vị vì cả, nhưng thịt hầm lại rất ngon. Anh vẫn làm giống như mọi ngày, tự ăn hết phần mỡ phía trên miếng thịt, chỉ bón cho Tiểu Băng phần thịt nạc. Nhưng anh lại có phần chột dạ, sợ Tiểu Băng ăn thịt không tốt, vừa bón vừa lo lắng hỏi: “Ăn cái này sẽ không có vấn đề gì đâu em nhỉ?”
Tiểu Băng đáp: “Bác sĩ Tiêu chính là con người như thế, mồm miệng độc địa nhưng lại rất tốt bụng, anh đừng để ý đến anh ấy...”
Anh cảm thấy lập trường trong câu nói này của Tiểu Băng dường như rất kỳ lạ. Nếu Tiểu Băng nói với bác sĩ Tiêu rằng: “Đàm Duy chính là con người như thế, anh đừng để ý đến anh ấy”, như vậy thì mới bình thường. Anh cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, hỏi: “Bác sĩ Tiêu ban nãy... làm gì thế?”
“Lúc nào?”
“Chính là lúc anh... vừa bước vào... Anh ta đứng trước giường của em...”
“À, anh ấy đang kiểm tra chỗ chích mạch máu của em hôm nay...”
“Kiểm tra chỗ chích mạch máu? Sao lại... vạch hết quần áo của em ra?”
“Không kéo hết quần áo ra thì nhìn thế nào được? Là ở chỗ bắp đùi... Chích ở chỗ đó...”
Anh không hiểu, hỏi tiếp: “Sao lại... chọn chỗ đó... để chích?”
“Em cũng không biết, hình như là lưu lượng máu ở đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999712/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.