Đàm Duy lập tức gọi điện thoại cho cô Lam, nói anh quyết định nhận công việc hậu tiến sĩ.
Cô Lam tỏ ra rất vui mừng. “Nghĩ thông rồi hả? Quyết định rồi hả? Thế thì tốt, tôi lập tức báo cho đồng nghiệp của tôi, để ông ấy gửi tài liệu sang cho cậu dễ làm hộ chiếu.”
Anh một lòng nghĩ đến việc kiếm tiền thay thận cho Tiểu Băng, gấp gáp hỏi: “Không biết bên đó mức sống thế nào? Với mức lương một năm bốn mươi nghìn đô như của em thì một năm... đại khái có thể... tiết kiệm được bao nhiêu tiền?”
“Muốn tiết kiệm để làm gì? Chỉ cần hai người các cậu đủ sống là được rồi.”
Anh không muốn để lộ chuyện Tiểu Băng bị bệnh, chỉ úp úp mở mở nói muốn gửi tiền về cho ba mẹ.
Cô Lam khen anh hiếu thảo, sau đó nói: “Nghe đồng nghiệp của tôi kể, bên đó tiền thuê nhà hơi đắt một chút, dù gì cũng phải hơn một nghìn, nhưng tiền ăn và tiền sinh hoạt cũng không đắt lắm, tôi tính, như hai người, mỗi tháng chỉ tiêu khoảng hai nghìn thôi thì phải.”
“Công việc hậu tiến sĩ này có đánh thuế không? Nghe nói bên đó thuế rất cao...”
“H1 có đánh thuế, thuế quốc gia, thuế bang, còn có bảo hiểm thất nghiệp gì đó, ừm, thuế suất mà, cậu là người nước ngoài, có khả năng phải báo thuế độc thân, với thu nhập của cậu như thế, gộp hết các khoản lại, có thể mất đến hai, ba mươi phần trăm...”
Anh nhẩm tính nhanh, lương bốn mươi nghìn đô một năm đóng thuế mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999708/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.