Những ngày tiếp theo của Đàm Duy trôi đi vừa yên ả lại vừa không yên ả. Yên ả là ở sinh hoạt, vì không có phong ba bão táp, hằng ngày đều chỉ làm mấy việc đó thôi; không yên ả là ở tâm trạng, vì Tiểu Băng vẫn chưa thay thận, chuyện này còn chưa quyết định, lúc nào cũng như tảng đá treo trong lòng, làm chuyện gì cũng nghĩ “đợi Tiểu Băng thay thận xong, chúng ta sẽ...”
Anh vừa mong mỏi đến ngày thay thận lại vừa e sợ cái ngày đó, bởi lẽ ngày nào thay thận, có nghĩa là ngày đó anh phải nộp nốt số tiền còn lại. Nợ người thân bao nhiêu tiền như vậy khiến nỗi lòng anh ngổn ngang, nặng nề, nếu còn nợ người ngoài nhiều tiền như thế thì anh không biết mình sẽ lo lắng đến mức nào nữa. Quan trọng là “con đường khúc khuỷu, tiền đồ vô lượng”, nếu số tiền này năm rộng tháng dài có thể trả hết, anh có thể bớt lo hơn một chút, từ từ tích cóp, từ từ trả. Nhưng rõ ràng đây là chuyện không có hy vọng, thu nhập của hai người nếu chi trả tiền thuốc thang thì không sao, nhưng cơ bản không có khả năng còn tiền trả nợ.
Anh gần như đã thử tìm tất cả mọi việc, xuất ngoại, ra ngoài kinh doanh, đầu cơ cổ phiếu, nhận thêm lớp, nhưng đều không phải là cách giải quyết triệt để, cuối cùng anh quyết định đi tìm chị Diệp, bởi vì trước đây chị Diệp đã nói, anh thử vay tiền trước, nếu không vay được thì đến tìm chị ta, chứng tỏ chị ta vẫn có cách gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999706/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.