Chị Diệp nói: “Tôi nói rõ cho cậu nhé, cậu lên thuyền đứng bục, chắc chắn sẽ không kiếm được số tiền cậu muốn, kiểu du lịch trên sông như thế này một tháng chỉ làm hai lần, mỗi lần giỏi lắm là kiếm được một nghìn, cậu đứng bao lâu mới có thể kiếm được nhiều tiền như thế? Trừ phi cậu... muốn làm cách khác, ví dụ như để người ta bao đêm... hoặc mua đứt...”
Bây giờ anh đã không còn gì để mất, nếu phải cho người ta bao đêm, thế thì bao đi. Nghĩ thông hết rồi, nói trắng ra rồi, bao đêm hay không bao đêm cái gì, không phải chỉ là chuyện nam nữ thôi sao? Phụ nữ người ta còn không sợ, một người đàn ông như anh thì sợ cái gì? Cần gì phải vác trên người gánh nặng tư tưởng như thế, cứ hiểu là mình bị người ta đùa giỡn thôi. Suy cho cùng chỉ là chuyện ai bỏ tiền, nhưng làm chuyện đó không phải đều giống nhau sao? Nếu nói cái đó gọi là bị đùa giỡn, thế thì anh đã bị Tiểu Băng đùa giỡn nhiều năm rồi, có bị người ta đùa giỡn thêm mấy lần cũng chẳng sao.
Chị Diệp dường như đọc thấu suy nghĩ đó của anh, bèn lên tiếng: “Ôi, để một người như cậu phải đi đến bước này đúng là không dễ dàng gì. Nhưng cậu đừng tưởng chuyện này đơn giản, nếu người ta đã bỏ tiền ra, người ta chính là... muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, đến lúc đó cậu đừng...”
Anh hỏi một cách cực kì thiếu suy nghĩ: “Còn có thể chơi... như thế nào?”
“Cậu đừng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/1999673/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.