Sáng sớm hôm sau, Đàm Duy và Tiểu Băng tỉnh dậy. Ở lại nhà người khác, có tự do tự tại cỡ nào cũng không sánh được với khi ở nhà mình, còn ngại gây thêm phiền phức cho chủ nhà, vẫn là nên sớm rời đi, khách đi chủ yên lòng.
Tiểu Băng vừa mặc quần áo vừa kể khổ: “Úi da, eo đau quá!”
“Có phải là đệm quá mềm không? Giường mà êm quá khi ngủ eo hay bị đau lắm.”
“Nhất định là không phải, em cũng chẳng phải chưa từng ngủ trên cái giường này, trước giờ chưa từng bị đau eo…” Tiểu Băng giả làm mặt quỷ. “Chắc chắn là đêm qua phóng túng quá mức.”
Anh ôm lấy Tiểu Băng, đưa tay xoa xoa lên eo cô một hồi. “Xoa bóp một lúc có phải đỡ hơn rồi không? Em còn đau không?”
Tiểu Băng đáp: “Ừm, xoa xoa một lát thì dễ chịu hơn nhiều. Chỗ đó… còn có chỗ đó… Mạnh… mạnh hơn nữa”
Anh vừa massage cho cô vừa nói đùa: “Hóa ra em chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Mới có ba lần đã không chịu nổi rồi? Em xem anh vẫn khỏe mạnh bình thường đây này.” Thật ra anh cũng cảm thấy hơi mệt, nhưng lại quy kết là do đêm qua ngủ không ngon giấc, hoặc là giường quá mềm mà không cho là anh làm quá nhiều. Nếu mới làm có hai, ba lần đã đau eo mỏi lưng, vậy chẳng phải biểu hiện rằng mình quá “không được” rồi sao?
Tạ Di Hồng hình như còn dậy sớm hơn, hai người họ đang sửa soạn, Tạ Di Hồng đã đeo tạp dề đi tới hỏi họ xem sáng nay muốn ăn gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-om-em-khi-thay-em-buon/118873/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.