Hôm sau, khi Hạ Uyển Nhi tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm trong một vòng ôm ấm áp quen thuộc chứ không phải nền nhà lạnh lẽo.
Cô biết chính mình ngày hôm qua lại khiến Đường Hạo lo lắng.. Cô thật không muốn lúc nào cũng yếu đuối như vậy. Hôm qua chỉ mới gặp lại Hàn Tư Cầm lần thứ hai vậy mà chính mình lại thê thảm như vậy. Thật khiến cô rất khó chịu..
Hạ Uyển Nhi nằm vô thần trong lòng Đường Hạo, ánh mắt hiện lên sự đau đớn tự trách, cơ thể vì ốm mà yếu ớt thiếu sức sống..
- Em tỉnh rồi sao?
Một giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu cô. Vì vừa ngủ dậy nên giọng hắn có phần khàn khàn nhưng vẫn mang theo một hơi ấm khó tả..
Thấy hắn tỉnh, Hạ Uyển Nhi bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Cô sợ phải đối mặt với lúc này, là bản thân lúc nào cũng gây ra rắc rối không ngừng.
Đường Hạo đã làm rất nhiều thứ cho cô rồi. Vậy nên Hạ Uyển Nhi không muốn chính mình trở thành gánh nặng cho hắn nữa. Cô muốn chính mình cũng có thể mạnh mẽ, tự có khả năng bảo vệ mình. Cô còn muốn khiến cuộc sống của hắn sẽ luôn hạnh phúc chứ không phải lúc nào cũng là lo lắng. Nhưng mà hiện tại thì sao?
Càng nghĩ Hạ Uyển Nhi càng thấy bản thân mình thật hèn yếu. Cô nào dám đối mặt với người đàn ông hoàn mỹ này. Hắn thật tốt biết bao, thật hoàn hảo biết bao. Còn cô thì..
Hạ Uyển Nhi lúc này lựa chọn chạy trốn, nhắm mắt lại không dám quay lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-dua-em-ve-voi-gio/1152031/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.