Sau khi Hạ Uyển Nhi từ trường học trở về thì đã là năm giờ chiều. Hạ Uyển Nhi thay quần áo rồi vào phòng tiếp tục làm bản báo cáo dở dang chưa hoàn thành. Hạ Uyển Nhi mải miết làm không để ý thời gian, khi vươn người cho đỡ mỏi thì có một bàn tay đặt lên cô nhẹ nhàng mát sa.
- Mệt sao?
Hắn vừa mát sa vừa hỏi cô.
- Hạo, anh về lúc nào vậy?
Cô thấy vai rất thoải mái, người đàn ông này việc gì cũng rất giỏi a!
- Tôi về một lúc rồi! Nếu mệt thì nghỉ ngơi không cần gắng sức quá!
Hắn ôm cô đặt lên chân.
- Không, em không cảm thấy mệt.
Hạ Uyển Nhi vòng tay ôm ôm cổ hắn.
- Hửm?
Đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn cô chằm chằm.
- A, được rồi! Em có mệt, nhưng chỉ một chút thôi!
Hạ Uyển Nhi đành buông tay đầu hàng. Cô không bao giờ nói dối được người đàn ông này mà.
- Một chút cũng không được! Nếu không tôi sẽ không để em đi học nữa! Hửm?
Tay hân xiết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.
- Hạo, em biết rồi! Em sẽ không để mình mệt nữa. Đừng bắt em chỉ ở nhà. Em không muốn!
Hạ Uyển Nhi hôn nhẹ lên môi hắn, giải thích.
- Ngoan, xuống ăn cơm!
Đêm khuya bầu trời tối đen như mực, trong phòng chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ. Hắn lạnh lùng ngồi trên ghế trong thư phòng, đôi mắt chăm chú mà lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía trước bàn làm việc Hắc Báo đang cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-se-dua-em-ve-voi-gio/1152028/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.