Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tán lá dày, vỡ thành nhiều vết vàng lốm đốm rơi xuống in trên nền đất, núi rừng u thâm rậm rạp mang đến ấm áp và sặc sỡ, trên bụi cỏ có chiếc giày của ai đó. Trong rừng cây bỗng nhiên truyền đến tiếng chim hót vui vẻ, khiến bốn bề càng trở nên yên tĩnh.
Một bàn tay chặn giữa tầm mắt, hai người như biến thành hai bức tượng điêu khắc, không ai nhúc nhích, nhưng tiếng thở chậm chạp dần cố tình vang vào tai, không phân biệt được là tiếng thở của đối phương hay của chính mình.
Phong cảnh rất mĩ lệ, hình ảnh rất quái dị.
Họ vẫn duy trì tư thế kỳ quái kia, duy trì lâu như thế, mà bầu không khí lại rất tĩnh. Thế nên Diệp Tòng Y càng ngày càng hoảng hốt, cứ như vậy trong nháy mắt, cô cơ hồ có một ảo giác, cô đã thoát khỏi vòng thời gian đang trôi. Mãi đến khi cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, cô mới tỉnh lại từ trong mộng, nhất thời trên mặt nổi lên hai phiếm đỏ.
Ngay khi cánh tay không thể không buông xuống được nữa, Trầm Hàn Sanh nhanh chóng đứng dậy cầm một chai nước khoáng, quay người đi, miệng nhẹ nhàng nói một câu: “Nóng quá.” Tháo nắp chai ra uống vài ngụm, sau đó đi qua một bên, nghiêng bình nước, một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống khỏi miệng chai, nàng đưa tay tiếp lấy, vỗ vào mặt hai cái.
Hành động đột nhiên này của nàng làm giảm bớt khó chịu của Diệp Tòng Y, cô ngơ ngác nhìn bóng dáng Trầm Hàn Sanh, môi giật giật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-sanh-nhat-ky/181836/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.