Cũng lại một ngày không có gì biến hóa, buồn tẻ và chán nản. Nhưng trong lòng cũng không có chờ mong, bình thản chịu cực nhọc, duy chỉ có khi kết thúc một ca phẫu thuật, nhìn thấy ánh mắt cảm kích của bệnh nhân, nỗi u buồn trong lòng Trầm Hàn Sanh mới có thể gợn lên một chút vui vẻ.
Khi về nhà, vẫn là đã khuya, mở cửa, đóng lại, cởi áo khoác, điều đầu tiên phải làm là đi đến nhà tắm rửa tay. Nàng có bệnh sạch sẽ nhẹ, tay vịn của tàu điện ngầm, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chạm qua, nghĩ đến điều đó, nàng lại rửa tay lâu hơn một chút.
Rất nhiều bọt trắng theo nước ào ào chảy xuống, thành một xoáy nhỏ rồi biến mất, dần dần trở lại là hai bàn tay như cũ, đây là đôi tay điển hình của một bác sĩ phẫu thuật, ngón tay thon dài bạch ngọc, không chỉ xinh đẹp, mà còn linh hoạt cường độ mạnh nhẹ. Trầm Hàn Sanh nhìn chúng, suy nghĩ bỗng nhiên trôi dạt về mùa đông của nhiều năm trước.
Giờ khắc này, nhắm mắt lại, như nhìn thấy một bầu trời đầy những bông tuyết nhỏ bay lượn.
Khi đó nàng còn ở đại học, đến lễ Giáng Sinh, cô gái nàng yêu sâu đậm đến gặp nàng, mặt đường phủ dày tuyết trắng, nơi nơi vẫn rất náo nhiệt, hai người nắm tay đi trong đám đông ồn ã.
- Lạnh à? — Nàng hỏi cô.
Tòng Y nghiêng đầu nhìn nàng, mỉm cười ngọt ngào, cười đến có chút ngây ngốc, thanh âm cũng vẫn ngọt mà ôn nhu: "Không lạnh, ở bên cạnh cậu, luôn cảm thấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-sanh-nhat-ky/181832/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.