Gian phòng rất lớn, thảm nhung lông cừu trắng, chiếc bàn gỗ tử đàn, bộ đồ ăn cầu kỳ, bố trí theo phong cách cổ kính, xa hoa nhưng không mất đi tính trang nhã. Thế nhưng chỉ có ba người dùng cơm, bầu không khí tất nhiên vô cùng an tĩnh.
Trầm Hàn Sanh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn mơ hồ khuôn mặt uy nghiêm cực kỳ có vài phần giống Trịnh Duyệt Nhan, lòng bàn tay gần như thấm mồ hôi, Diệp Tòng Y cảm thấy nàng bối rối, từ dưới bàn lén đưa tay, nắm tay nàng, tỏ vẻ cứ thoải mái.
Trịnh Thái ho khan một tiếng, hỏi Trầm Hàn Sanh: “Uống chút rượu nhé?”
Trầm Hàn Sanh vội vàng lắc đầu: “Không, con không uống rượu.”
- Có thể thử uống một chút, cơ mà cẩn thận là được. - Trịnh Thái cũng lơ đễnh, tự mình nói: “Con gái chú mười tuổi đã thích ra vào quán bar, luyện cho tửu lượng cao mới đi ra, lúc đó chú rất nổi giận, nhưng bây giờ ở nhà, đôi khi có con bé đối ẩm mấy ly cùng, cảm giác cũng rất hưởng thụ.”
Diệp Tòng Y mím môi mà cười: “Hàn Sanh, vậy cậu uống chút cùng dượng đi.”
Bồi bàn đưa đến một ly rượu nhỏ, rót đầy một ly cho nàng, sau đó Trịnh Thái bảo lui xuống, thì lặng yên không tiếng động lui đi.
- Nào, hôm nay rốt cuộc cũng chính thức gặp mặt lần đầu tiên, chúng ta uống một ly. Tòng Y, cơ thể con mới khôi phục không bao lâu, con uống trà là được rồi.
- Vâng.
Rượu là Trịnh Thái cất ở đây, Trầm Hàn Sanh cũng không biết là rượu gì, nhấp một miếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-sanh-nhat-ky/1523025/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.