- Thật thua thiệt cho con, thời gian vừa qua vẫn một mực hối hận tự trách, con gái biến thành thế này, có lẽ là do bố mẹ ngay từ đầu làm sai, thế nhưng bây giờ nhìn con, Tòng Y bị cái đứa Trầm Hàn Sanh kia đầu độc được biến thành cái gì, không xem bố mẹ là bố mẹ nó cũng được, nhưng một người ôn ôn nhu nhu như vậy, con bé... Con bé lại lấy dao giết người.
Tào Vân Tuấn hơi mở mắt một chút, vụng trộm nhìn, thấy Vương Viễn Trân ngồi trên ghế cách giường bệnh không xa, vừa khẽ nói, vừa tuyệt vọng ủ rũ, Diệp Khai Tường vuốt mái tóc thưa thớt, thở ngắn thở dài.
- Tội Vân Tuấn yêu con bé như vậy, còn bị khổ thế này, nó cần gì phải thương cảm Tòng Y, đưa Tuyết nhi qua đó, cho Tuyết nhi ở chỗ cô gái kia, có ích lợi gì! Đời này nó hại con gái tôi là không thể thay đổi rồi, tôi cũng không muốn cháu gái tôi mưa dầm thấm đất ở đó, cũng bị ảnh hưởng không tốt, chờ Vân Tuấn khỏe một chút, tôi không thể không kéo con bé về.
Diệp Khai Tường thấy bà càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng, càng cảm thấy đau đầu phiền lòng, nếp nhăn trên trán lại thêm mấy phần: “Bà nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy Vân Tuấn.”
Vương Viễn Trân nghe nói, nhìn thoáng qua giường, lập tức im tiếng, lấy khăn tay ra lau nước mắt.
- Ưm. – Trong miệng Tào Vân Tuấn phát ra một tiếng than nhẹ thống khổ, chậm rãi mở mắt, suy yếu kêu: “Bố, mẹ.”
- Vân Tuấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-sanh-nhat-ky/1523001/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.