Trong phòng khách Tào gia, Diệp Tòng Y và Tào Vân Tuấn giằng co, mặt Diệp Tòng Y đầy vẻ tức giận, hai tay Tào Vân Tuấn cắm vào trong túi quần tây, nét mặt lại hết sức nhàn nhã khuây khỏa. Không lâu sau, Hà Na lục hết phòng ngủ chính, phụ, thư phòng, thậm chí ngay cả toilet cũng không buông tha, sau cùng có chút uể oải đi ra, thở gấp nói: “Tòng Y, Tuyết nhi không ở nơi này!”
- Anh cũng đã sớm nói rồi, con bé không có ở trong. - Tào Vân Tuấn lấy tay ra: “Tòng Y, hiện tại em tin chưa?” Nói rồi, hắn nhìn chung quanh, nhẹ nhàng thở dài: “Căn nhà này thiếu em, đã không còn hơi thở gia đình, chưa nói đến chuyện không đành lòng để Tuyết nhi sống ở chỗ này, ngay cả anh bây giờ cũng không tình nguyện về căn nhà này.”
Hà Na nghe được buồn nôn tại chỗ, nhịn không được nhướng mắt lên, tựa đầu xoay qua một bên.
Diệp Tòng Y cố nén tức giận, nói: “Tào Vân Tuấn, những lời này anh nói có ý gì?! Rốt cuộc anh giấu Tuyết nhi đi đâu rồi?”
Trên mặt Tào Vân Tuấn lộ ra một nụ cười khổ: “Tòng Y, chúng ta không nên mỗi lần gặp mặt đều gây gỗ chứ? Em không thể bình tĩnh ngồi xuống tâm sự với anh sao? Người ta nói một ngày vợ chồng bằng trăm năm ân nghĩa, vì sao em lại xem anh như kẻ thù?”
- Đủ rồi! Tào Vân Tuấn mày có thể bớt ác đi được không? - Hà Na không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Ân nghĩa cái đầu mày ấy! Người ta không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-sanh-nhat-ky/1522991/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.