Liên tục hai ngày, đều là vợ chồng Trịnh Thái mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Vương Viễn Trân, chẳng qua là địa điểm đổi lại ở Trịnh gia. Tào Vân Tuấn đẩy mọi chuyện trên tay sang một bên, mỗi ngày đều dành thời gian để bồi họ.
Thời tiết hôm nay không tệ, ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào thân người, thoải mái đến lười nhác. Vợ chồng Trịnh Thái cùng Diệp Khai Tường ngồi trên sân cỏ uống trà tán gẫu, Tào Vân Tuấn vàVương Viễn Trân tản bộ ở xa xa.
- Đã hơn một năm không gặp, thấy dáng vẻ dì dượng con vẫn như trước, mẹ và ba con lại có vẻ già đi. – Vương Viễn Trân vừa đi, vừa cảm thán.
Tào Vân Tuấn cười nói: “Nào có, mẹ nghĩ nhiều rồi, mẹ và ba vẫn rất có sức sống.”
- Già rồi, già rồi phải thừa nhận mình già, chỉ là nếu có thể vẫn tiếp tục nhìn con, Tòng Y và Tuyết nhi sống tốt như vậy, cho dù đến ngày phải nhắm mắt, khuôn mặt vẫn có thể mỉm cười, ai. – Vương Viễn Trân nghĩ đến biểu tình đạm bạc của Diệp Tòng Y đêm đó, xuất thần nhìn bụi hoa xa xăm.
- Mẹ. – Tào Vân Tuấn thấy thần sắc bà bỗng trở nên ảm đạm, nhịn không được nhẹ nhàng gọi một tiếng.
- Tòng Y, nó...! – Bà suy nghĩ một chút, ngưng câu nói lại.
Trên khuôn mặt Tào Vân Tuấn lộ ra nụ cười: “Ít nhiều thì lần này mẹ đến đây, Tòng Y đã gần như tha thứ cho con.” Nghĩ nghĩ, hắn nhíu mày: “Cô ấy so với trước kia, giống như có gì đó thay đổi.”
Lời hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-sanh-nhat-ky/1522949/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.