Trịnh phu nhân giương miệng nhìn nàng, qua một hồi lâu, mới nhíu mày: “Nhan Nhan, mẹ nói dối cái gì? Con nói chuyện kiểu gì mẹ chẳng hiểu câu nào cả.” Bà nuốt nuốt nước bọt, sau đó khẩn trương nói: “Con nghe mấy cái nhàn ngôn toái ngữ này ở đâu vậy? Ai nói với con cái gì?”
- Nếu con nói chuyện mẹ chẳng hiểu câu nào, thì cần gì phải quan tâm con nghe nhàn ngôn toái ngữ gì? – Trịnh Duyệt Nhan múa may chiếc đũa trong tay, híp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt hồ ly: “Mẹ, mẹ kỳ thật căn bản không biết nói dối thế nào, con là con gái của mẹ, lẽ nào không biết điều này? Mẹ đã không muốn trả lời vấn đề của con, được thôi, con sẽ không bức mẹ, nhưng chuyện con nghe cái gì, mẹ cũng không cần biết, con sẽ không thể vô điều kiện thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mẹ.”
* Nhàn ngôn toái ngữ: Nói chuyện linh tinh, vớ vẩn.
- Con... – Trịnh phu nhân giật giật miệng, muốn nói tiếp lại thôi.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn bà, mỉm cười: “Mẹ, chúng ta trao đổi một chút không?”
Trịnh phu nhân sợ run một lúc lâu, trách mắng: “Ăn cơm đi!”
Trịnh Duyệt Nhan cúi đầu, trên mặt vẫn mang theo tia đắc ý, nhưng trong lòng đã trầm xuống, điều muốn biết, nàng cũng đã biết, nàng nghĩ hẳn là mẹ cũng không biết nhiều lắm, tuy nhiên ngờ vực vô căn cứ của nàng lại đúng là sự thật, tâm tình càng lúc càng bết bát.
Hai mẹ con đều mang tâm sự riêng, Trịnh Duyệt Nhan miễn cưỡng ăn vài muỗng cơm, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-sanh-nhat-ky/1522937/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.