Từ văn phòng viện trưởng Phi đi tìm Phú. Phú thăm bịnh nhân vừa xong, đang đứng nhìn bịnh lịch biểu.
Phú thấy Phi, lộ vẻ quan trọng hỏi:
- Sao? Lão đầu tử có phát cáu dữ dằn không?
- Viện trưởng nhận rằng chúng ta không có gì sai lầm, mà cho là chuyện xẩy ra ngoài ý muốn.
Phú hơi ngạc nhiên nhìn thái độ của Phi, không một điểm nào bộc lộ là Phi vừa bị khiển trách. Lão Khưu xử sự như thế thật ngoài ý nghĩ của Phú. Phi tiếp:
- Mình đã lầm, vì mình nghĩ chuyện vừa xẩy ra là do mình gây ra. Mình đã đề nghị dời Vương Cách sang phòng bệnh thường để điều trị, nghĩ lại thấy quyết định của mình quá khinh suất.
Phi vừa cười vừa kéo tay Phi đi, nói:
- Phi có biết khi lão đầu tử phát cáu với mình, Phi biết mình trả lời ra sao không?
Phi lắc đầu nói:
- Làm sao biết được, ông ấy có ình biết đâu.
- Mình cũng đã phân tách chứng bịnh của Vương Cách cho ông lớn mình biết, nào phải riêng Phi lầm lẫn, mà mình cũng chịu trách nhiệm phần lớn trong đó.
Phi tỏ vẻ lạ lùng hỏi:
- Phú đã nói với viện trưởng như thế nữa sao?
Phú lộ vẻ không vui nói:
- Chắc Phi không tin mình đã đứng ra chịu trách nhiệm? Trong lúc có lão Hùng tại đó, chớ nào phải tự mình thổi phồng đâu.
- Anh Phú, anh đã lầm ý tôi, đâu phải tôi nói anh không dám đỡ gạt cho bạn bè trước mặt viện trưởng, nhưng anh không nên làm như thế, bởi chuyện Vương Cách là do tôi mà ra. Nếu viện trưởng không chịu tìm tôi hỏi rõ, có phải anh bị trách mắng oan uổng không?
Phú cười cười nói:
- Ông lớn không dám mắng mình đâu.
- Sao vậy? Nghe Phương Tử nói, viện trưởng đã phát cáu rất dữ kia mà?
- Đúng vậy, bởi trước mặt khách quý không lẽ ông chịu lép với đám học trò.
- À, mình hiểu rồi, Phú đứng trước mặt khách, phải giảng giải để đảm đang trách nhiệm cho viện trưởng.
- Đúng ra chú mới là người tốt.
Phi lộ vẻ khó hiểu hỏi:
- Thế nào gọi là người tốt?
Mình đã hiểu rõ vì sao lão đầu tử ưng ý nhà người làm rể.
- Nói xàm, chuyện chọn rể với vấn đề vừa xẩy ra có quan hệ gì?
Phú mỉm cười nói:
- Bởi chú là một người tốt, tốt với tất cả mọi người mà.
Nghe Phú nói, Phi rất nghi ngờ, có lẽ Phú dùng mình để làm đề tài giễu cợt? Hoặc việc vừa xẩy ra, bề trái của nó còn ẩn ý gì khác? Phi hỏi lại:
- Anh Phú, anh càng nói nghe ra có nhiều ẩn ý mơ hồ, nói thật xem trong hồ lô của anh còn món phép lạ nào khác nữa?
Phú cố làm ra vẻ thần bí:
- Chú mầy đừng ngờ vực gì thêm.
- Thôi đi, đừng dấu tôi điều gì nữa.
- Muốn là m tình báo không phải dễ, muốn có tài liệu trước hết phải định giả cả hẳn hòi chứ.
Phi biết tâm tánh của Phú, càng hỏi ngặt chừng nào, anh ta càng tỏ vẻ thần bí chừng nấy. Nếu cố ý làm ra vẻ lạnh nhạt như chẳng cần thiết, trái lại anh ta càng dễ nói thật hơn. Do đó, Phi quyết định không hỏi nữa, cố ý lắc đầu nói:
- Mình không thích tìm hiểu những việc của người khác, trừ phi việc đó có liên quan đến bệnh nhân.
- Đương nhiên là có liên quan, bằng không, mình tìm nguyên nhân làm gì.
Phi lại cố ý xem đồng hồ:
- Ngày giờ của mình chẳng mấy rảnh, chúng ta nên đến thăm Trương Lập Dân. Mình hy vọng bàn vài việc với Phú.
- Gấp gì, có lẽ chú mầy xem căn bịnh của Trương Lập Dân còn quan trọng hơn bịnh của Vương Cách sao?
- Mình không mấy lưu tâm đến bịnh của Vương Cách, chỉ muốn thăm xem kết quả sự điều trị cho Trương Lập Dân.
Phú vừa đứng dậy vừa nói:
- Được rồi, mình sẽ cùng chú mầy đi thăm Trương Lập Dân, căn bịnh của anh này rất giản dị, hôm nay anh ta đã khởi sắc nhiều, chú mầy với tôi vừa đi vừa nói chuyện luôn thể.
Phi cố ý hỏi:
- Bịnh của Vương Cách bộ có gì lắc léo lắm sao?
- Bịnh của Vương Cách nói ra rất dễ dàng, nhưng đối với căn bịnh của Trương Lập Dân không giống nhau. Muốn trị bịnh cho Trương Lập Dân, phải tìm cho đủ bằng chứng vấn đề tai nạn phi cơ, chàng sẽ bị khích động mà thích sống, chúng ta hợp tác với anh ấy để trị là xong, còn Vương Cách?...
Nói đến đây, Phú liếc nhìn thấy Phi không mấy chú ý, anh ta bèn tiếp tục nói:
- Vương Cách không giống Dân ở chỗ anh rất rõ tình hình thực tại, nhưng người khác thì không tin, do đó anh ta có phản cảm, nếu gặp cơ hội là muốn tiết lộ hết tâm trí mình ra.
Phi vô cùng kinh ngạc, điều đó rất trùng hợp sự nghi ngờ của chàng. Quả nhiên bề trái có đôi phần khác, mới nói lên được tất cả sự thật.
Hồi tưởng lại, lần đầu chàng bàn luận với Vương Cách, Vương Cách rất đồng tình với Phi, và Phi hứa sẽ chữa trị cho hắn. Bây giờ Phi nghe Phú thuật lại, Vương Cách quá hận vị xưởng trưởng là Hùng Kiến Phương, nhưng Phú giải thích điều đó là ảo tưởng, nên chàng bỏ ý định của buổi đầu. Nhưng Phi hy vọng sẽ tiếp tục điều trị cho Vương Cách. Hiện giờ tình hình lại biến chuyển khách hơn dự liệu của Phi đến tám mươi phần trăm.
Phú thay Phi lặng lẽ không đáp, cho rằng Phi chẳng tin mình, Phú hỏi tiếp:
- Sao? Phi không tin lời tôi à?
- Cũng có phần nào, nếu mình tin lời Phú vừa nói, thì tức nhiên mình phủ nhận tất cả những gì Phú nói với mình lúc trước, nếu mình không tin lời Phú hiện giờ thì...
Phú cười cười phê bình:
- Mình đâu ngờ đầu óc của Phi quá giản dị vậy, sau khi Phi không tin lời mình, lại phát hiện sự kiện mới, phủ nhận tất cả các sự kiện lúc đầu thì sao?
- Phú đã phát hiện ra chứng cớ mới hả? Cũng như lời của Vương Cách đã nói chứ gì?
- Hoàn toàn chẳng giống nhau, không phải Vương Cách có ảo tưởng, mà hắn chưa biết rõ một mặt khác của vấn đề.
Phi ngạc nhiên hỏi:
- Phú nói thế, có nghĩa là lão Hùng đã có âm mưu gì hoặc có vợ lẻ bên ngoài?
- Điều này là chuyện tình báo chuyên nghiệp, phải chịu một số tiền mới nói rõ được.
Phi lắc đầu nói:
- Mình không mấy chú ý tới, chắc chắn bà hùng rất muốn biết, Phú nên đem những tin này mà bán cho bà ấy đi.
- Mình không nghĩ đến việc làm giá ăn tiền. Mình chỉ nhắc cho chú mầy nhớ, trong Hồng Lâu Mộng có nói: Trong Ninh quốc phủ và Vinh quốc phủ, chỉ có cặp sư tử đằng trước cửa sạch sẽ mà thôi. Hiện giờ mình sửa lại: giới đàn ông, chỉ có tượng đá của Thạch Ông Trọng trước lăng mộ là sạch sẽ mà thôi.
Dịch Phi khó nín cười nói:
- Lý luận quái của Phú có phần đúng, nhưng hơi thiếu đức.
- Sau nầy Phi sẽ hiểu, mình nghĩ, già là qua một đoạn đường đời mà thôi.
- Có ngày nào Phi rảnh rang, nên tìm Vương Cách mà nói chuyện thêm với hắn, bởi hắn rất thích chú mầy, thường hỏi thăm mình mấy lần, hy vọng được gặp mặt chú mầy. Có lẽ chú mầy nghe từ cửa miệng của hắn mà hiểu thêm nhiều ẩn tình bên trong, chừng ấy chú mầy thấy lão Hùng bị đòn hôm nay chẳng phải oan uổng gì. Đồng thời, chú mầy sẽ biết tại sao mình dám cứng đầu với viện trưởng, mà ông không hề trách phạt mình.
Phi trợn mắt nhìn Phú:
- Có lẽ Phú cố ý dọa nạt tôi?
Phú cười lớn nói:
- Khi mình điện thoại đến nhà họ Hùng, biết rằng Phi chẳng có mặt tại đấy, tiếp theo đó, mình mới gọi điện thoại đến nhà lão Khưu quả nhiên tìm được nhà ngươi. Mình tính dọa nạt Phi để cho Phi tỉnh giấc mộng, đừng bị sắc đẹp của Bân Bân mê hoặc.
Phi tỏ vẻ giận dỗi đánh lên vai Phú:
- Hư quá! Phá mình hoài.
Phú kêu đau một tiếng và lộ vẻ đáng thương:
- Cái đánh của chú mầy, chẳng khác nào chó cắn Lữ Động Tân, bởi nó chẳng biết được lòng người tốt.
- Đúng rồi, Phú có thể chưng con người tốt của mình ra.
- Đương nhiên, mình với Phi không thể giống nhau, hai vị lão đầu tử thường bắt trên đầu mình mà giáng xuống.
Phú nói đến đây, bỗng nhiên có tiếng gọi đằng sau:
- Hoàng y sĩ! Hoàng y sĩ!
Hai người quay đầu lại, thì ra là cô Phùng y tá, vừa thở vừa chạy đến. Phú dừng lại hỏi:
- Có chuyện gì đó cô Phùng?
- Phòng bịnh số 4, có một bịnh nhân dùng miểng ly bể cắt đứt mạch máu ở tay, xin y sĩ đến gấp.
- Tôi đến ngaỵ Bịnh nhân nào vậy cô?
- Cô họ Vương đó.
Phú tỏ vẻ kinh hãi "à" lên một tiếng. Phi nói nhanh:
- Đi mau đi anh Phú, một mình tôi đến thăm Trương Lập Dân cũng được.
Phú gật đầu, vội vã theo cô Phùng y tá. Phi không lấy làm lạ lắm, ở y viện thường xẩy ra chuyện đó như cơm bữa, chỉ xem tình hình có nghiêm trọng hay không mà thôi. Có lần, một người bịnh ăn cắp dầu xăng xe hơi, nếu không hay kịp bịnh viện sẽ bị thiêu rụi.
Trương Lập Dân hôm nay đã đỡ nhiều, anh ta chẳng còn dùng ngón tay mà vẽ lên tường lên ván nữa, chỉ còn vấn đề ngẫu nhiên cầu khẩn lâm râm. Vi anh ta là một tín đồ hết lòng tin nơi Chúa, lúc mạnh, mỗi khi anh ta lên phi cơ đều cầu Chúa hộ trợ. Trong gian phòng của anh ta có bốn người. Bọn họ ngày chí tối rất thong thả, cư xử với nhau rất tốt. Ba người kia đã mạnh, chỉ chờ người nhà đến rước họ xuất viện. Trương Lập Dân ở đây, bịnh của anh ta cũng gần mạnh
Nhưng anh ta không hề nghĩ đến vấn đề xuất viện, Cao Gia Toàn cũng như các bạn đồng nghiệp cùng sắp đặt tìm cơ hội, cũng như khuyến khích anh tắm rửa. Nếu bình phục như người khác thì anh ta cũng xuất viện được như những người khác tuy nhiên, anh ta bị mọi người kỳ thị, vì pháp luật đang kềm chế, bởi anh ta bị ghép là tội phạm
Từ khi dắt Cao Gia Toàn đến thăm Trương Lập Dân, Phi có đến thăm một vài lần nữa, mỗi lần đến thì thấy tình hình bịnh trạng của Dân khá hơn. Lần này trông anh ta không khác người bình thường bao nhiêu. Khi chàng đến thì thấy một người đàn bà đang thâu thập những đồ đạc của bịnh nhân sắp xuất viện, Phi tin rằng, người đàn bà ấy là vợ của bịnh nhân. Sau khi thâu góp đồ đạc xong, người ấy bèn giã từ các bịnh nhân khác. Phi cảm thấy nhẹ nhàng, cả ba bịnh nhân cùng nói:
- Tôi ước mong quí vị y sĩ đến nhà chúng tôi chơi một chuyến, chớ chúng tôi không còn muốn đến đây thăm mấy ông nữa.
Sau khi họ trông thấy Phi, họ cùng quay sang Phi nắm tay tạ Ơn xong, rồi người bịnh ấy theo vợ Ông ta mà ra về.
Trương Lập Dân nhìn thấy Phi bèn vui vẻ chào hỏi:
- Lê y sĩ, ông mạnh giỏi chớ.
- À, anh Dân, anh cũng mạnh giỏi chứ. mấy hôm nay tính đến thăm anh, nhưng bận rộn quá đến thăm không được.
Trương Lập Dân tỏ vẻ cảm kích:
- Tôi không biết lấy gì mà đền đáp ơn của Lê y sĩ, bởi ông là người đã cứu tôi sống lại.
Phi vỗ vai Dân ngầm bảo anh ta ngồi xuống. Chàng quay sang chào hỏi các bịnh nhân khác, sau đó hướng về Dân nói:
- Khí sắc của anh hôm nay xem rất tươi tắn.
Trương Lập Dân vui vẻ nói:
- Tôi tự thấy trong cơ thể hiện giờ đã mạnh lành hẳn rồi.
Phi cũng nhận thấy Trương Lập Dân đã lành bịnh, điều đó cũng là một kỳ tích khó mà giải thích. Toàn chiếc phi cơ ngộ nạn, người trên ấy đều chết sạch, chỉ còn một mình chàng sống sót, trừ vết thẹo lớn trên mặt, cánh tay gẫy của anh ta cũng đã lành. Thế không phải kỳ tích sao? Phi hỏi:
- Cao Gia Toàn có đến thăm anh không?
- Sáng hôm nay anh ấy có đến thăm, ngồi chơi gần một giờ.
- Chắc có mang tin lành đến cho anh?
- Anh ấy có mang tin từ Mã Công phi trường đến, đó là những tài liệu để rửa tội cho tôi. Anh ấy nói cao lắm chừng một tuần là xong.
Phi tỏ vẻ vui mừng chúc phúc:
- Kính mừng anh chóng lành.
- Tôi cũng kính mừng cho Lê y sĩ, nghe nói vị hôn thê của y sĩ vừa từ Nhật bổn về đến.
Phi lấy làm lạ, chưa biết tin tức này do đâu mà loan truyền rất mau, chàng hỏi:
- Anh làm sao biết được vậy?
- Anh Cao Gia Toàn cho tôi biết, vì hôm qua anh ấy làm việc tại phi trường, nên trông thấy cuộc tiếp rước này. Vì người quá đông nên không tiện chào hỏi.
- Phải rồi, lúc đó tôi thấy một chiếc phi cơ từ Hương cảng cũng vừa đáp xuống, chắc là do anh Cao Gia Toàn lái.
- Lúc trước tôi và Thục Cơ cũng phục vụ trong hãng hàng không đó.
- Mấy anh bay như vậy thường xuyên hả?
- Chúng tôi thường xuyên lái và chăm sóc phi cơ đó, sau này chia tay nhau một thời gian, Cơ Thực tại Hương cảng, còn tôi thì lái phi cơ quân sự. Khi anh ấy về đây, cũng là lúc tôi vừa giải ngủ, Theo qui định của công ty, khi người nào mới làm việc thì phải đảm trách chức vụ phụ tá một thời gian, để cho quen phi cơ, và quen đường bay của công tỵ Tôi chọn làm phụ tá cho Cơ Thực, chúng tôi sống gần nhau chưa quá nửa năm, cho đến khi phi cơ gặp nạn.
- Anh Dân, tôi muốn biết, trong lúc bay, trách nhiệm của hai vị trưởng và phó phi công ra sao?
- Thật ra, công tác trong phi cơ đều do vị trưởng phi công đảm trách, viên phó phi công chỉ hổ trợ một bên, để quan sát và học tập, trong lúc cần thiết thì tiếp với viên phi công chánh.
- Xin anh cho biết trong lúc "cần thiết" là như thế nào?
Trương Lập Dân giải thích:
- Khi viên phi công chánh không thể làm việc hoặc giả có biến cố bất thường. Trong lúc bay có nhiều chuyện xẩy ra bình thường không thể kể rõ được.
Căn cứ theo lời Trương Lập Dân, hiển nhiên đầu óc của anh ta không khác gì người thường. Nhân cơ hội này, Phi quyết định khai thác cho tường tận vấn đề tai nạn phi cơ, sau đó sẽ tìm cơ hội cho anh ta biết tình trạng của Tố Tố hiện thời.
Phi lấy gói thuốc thơm ra chia ỗi người một điếu, chàng chăm lửa đốt cho họ xong nói:
- Anh Dân, ngày đó trước khi rời phi trường Mã Công, Cơ Thực không chịu lái phi cơ hả?
Vấn đề đó Cao Gia Toàn đã bàn qua với Trương Lập Dân, nên Dân nhớ lại trong trí óc rất rõ, nên không chần chờ trả lời:
- Hôm đó Cơ Thực đập nát ly cà phê, bởi tánh anh ta rất nóng nẩy, anh ta nổi nóng trách giám đốc công ty chỉ biết có tiền, xem mạng người như trò chơi. Sau đó xét lại tại phi trường không có chiếc phi cơ nào, đồng thời hành khách cũng không chịu trả vé. Có người khuyên anh ấy nên bay về Đài Bắc để sửa chữa phi cơ lại.
- Rồi sau đó, Cơ Thực phải đồng ý bay?
- Tánh anh ấy rất háo thắng, mọi người nâng anh lên, nên anh bằng lòng chịu lên phi cơ.
- Thế là bộ máy điều chỉnh phi cơ trục trặc như các anh đã biết nên xẩy ra cớ sự?
- Tôi cũng biết vậy, và cũng nghiên cứu tỉ mỉ với anh ấy, ngày đó khí trời rất tốt, không có gió to mưa lớn, chỉ cần kỹ lưỡng thì không đến nỗi phát sanh ra vấn đề gì.
- Lúc lên phi cơ, anh Cơ Thực giao anh lái trong trường hợp nào?
- Khi qua khỏi Đài Trung, phi cơ đang bay an toàn, khí hậu cũng tốt, Cơ Thực hướng vào tôi cười cười ngầm bảo tôi lái cho anh ấy ngủ giây lát.
- Tình hình lúc đó không có gì đặc biệt?
- Sau khi tôi lái thế, trên đường bay vẫn bình thường. Trông thấy những cánh buồm trên biển, cũng như những đàn xe điện chạy lúc nhúc trên mặt đường. Khi phi cơ vừa đến khu vực Đào Viên, đồng hồ khí áp biến đổi dữ dội. Một mặt tôi kềm vững tay lái, một mặt kêu Cơ Thực dậy.
- Để giao lại cho anh ấy lái phi cơ?
- Đúng rồi, tôi muốn cho anh ấy biết tình thế để ảnh quyết định lấy. Sau đó mấy phút đồng hồ, phi cơ bỗng nhiên chúi mũi xuống. Trong lúc phi cơ lại vụt xuống dữ dằn, cũng là lúc tôi kêu anh Cơ Thực dậy, thì tôi đang cố gắng lái phi cơ trở lên, nhưng máy điều chỉnh như không còn hiệu quả, không thể lái trở lên được nữa.
Nói đến đây, Phi trông thấy gương mặt của Dân vô cùng trầm trọng, nên không dám hỏi nữa. Nhưng Lập Dân tiếp tục nói:
- Tôi lái phi cơ không trở lên được, dĩ nhiên Cơ Thực cũng không biết làm sao hơn. Trong nháy mắt, phi cơ từ trên rơi xuống, nhưng ở cao độ rất thấp, tôi chỉ còn thấy bốn phía núi sát một bên, tai tôi chỉ nghe một tiếng ầm, sau đó, không còn biết chi cả, khi tỉnh dậy thấy mình nằm tại bịnh viện.
Nói đến đây, đôi dòng lệ của Trương Lập Dân chảy dài theo khóe mắt, Phi cũng muốn khóc theo. Phi không hỏi thêm nữa, vì chàng đã đọc qua báo chí, nên biết rõ kết quả sự tai nạn này. Phi cơ đụng vào một cành đại thọ, cánh phi cơ gẫy, thân phi cơ đụng vào vách núi.
Khi phi cơ đụng vào cành đại thọ, hất văng Trương Lập Dân tung ra, nằm cách phi cơ phát hỏa chừng ba mươi thước.
Phi tìm nhiều lời lẽ để an ủi Dân, hai người bịnh đồng ở chung phòng cũng hết lời khuyên giải, anh ta mới nín khóc.
Phi nhìn đồng hồ tay đã đúng giờ làm việc, nhưng chàng không nỡ ra đi, trái lại, Trương Lập Dân vừa lau nước mắt vừa nói:
- Lê y sĩ, ông đối xử với chúng tôi rất đẹp, chắc chắn ông còn bận nhiều việc, không vì chúng tôi mà phải phí nhiều ngày giờ quý báu. Ông bận việc khác thì nên đi giải quyết, ngày khác chúng tôi sẽ gặp lại ông, và ông muốn biết thêm điều gì, chúng tôi sẵn sàng trả lời.
Phi cầm tay Dân vẻ khẩn thiết.
- Anh Dân, thấy anh được mạnh lành, tôi rất vui mừng, chẳng những anh phục hồi danh dự cho bản thân mình, mà danh dự của anh Cơ Thực cũng được sạch sẽ nữa. Hôm nay tôi có hẹn, ngày khác sẽ gặp lại anh, cũng là ngày đưa anh xuất viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]