Hôm nay cũng như mọi ngày. Bất Ly nằm giữa hai người, thường thường là người thức dậy sớm nhất, cô bé sẽ ngồi dậy chứ không chịu nằm nán lại nây ngốc ở trên giường, sau khi rửa mặt chải đầu xong liền hăng hái đi ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó để chơi đùa, lúc này chính là Tịch Nhan thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của Tịch Nhan.
Vòng tay ôm ấp của hắn vĩnh viễn vẫn luôn ấm áp như vậy, Tịch Nhan không muốn rời đi chút nào.
Nhưng hôm nay, hắn lại tựa hồ như không muốn để cho nàng bình yên tiếp tục ngủ nữa, không ngừng mà phà hơi bên tai nàng: "Nhan Nhan, tỉnh......"
Tịch Nhan rốt cuộc không chịu nổi phiền nhiễu này nữa, không kiên nhẫn mở mắt ra, cầm lấy một cái gối mềm ném về phía hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhanh chóng tránh được, ngay sau đó, chậm rãi nắm chặt tay nàng, mười ngón tay hai người giao hòa nhau, chậm rãi nằm đè lên thân thể của nàng, khóe miệng gợi lên ý cười thâm trầm: "Nhan Nhan, tới giờ uống thuốc rồi."
Tịch Nhan bỗng dưng thanh tỉnh, mở to mắt nhìn hắn. Đầu tiên là kinh hãi, sau đó là tức giận, kế tiếp là xấu hổ, vụng trộm vén màn che lên nhìn thoáng qua bên ngoài, cuối cùng mới cúi đầu cười rộ lên: "Hiện tại uống thuốc sao?"
Hắn đã ở phía trên thân thể của nàng, lúc này nàng mới ý thức được rằng thì ra mình thật sự đã dưỡng thành thói quen ỷ lại vào loại thuốc viên đang uống, mà loại thuốc này dường như dược tính càng ngày càng kém -- chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416364/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.