Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.netBan đêm, bầu trời bắt đầu đổ mưa rả rích, tiếng mưa rơi trên mái ngói của cung điện, phát ra những âm thanh rất nhỏ.
Bất Ly đã sớm say giấc trong lòng Tịch Nhan, hơi thở đều đặn, cái miệng nhỏ chu lên, giấc ngủ có vẻ ngọt ngào lạ thường.
Tịch Nhan vốn cũng đã thiếp đi, nhưng không biết vì sao bỗng nhiên lại tỉnh hẳn, mở mắt ra, đưa mắt nhìn nữ nhi một cái, nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt lên trán cô bé một nụ hôn, sau đó, xoay người ngồi dậy, ngồi bên giường được một lát, bỗng dưng khoác áo rời khỏi tẩm điện.
Cung nữ túc trực bên ngoài thấy nàng đi ra, dụi dụi đôi mắt, đứng dậy ngay: "Quận chúa có gì phân phó ạ?"
Nhưng Tịch Nhan chỉ nhẹ lắc đầu, nói: "Ta muốn đi dạo quanh trên hành lang một chút, ngươi không cần theo đâu."
Mưa dần dần nặng hạt hơn, Tịch Nhan bèn đi đến lương đình phía dưới hành lang, nhìn bóng đêm càng ngày càng bị màn mưa vây kín, đành thở dài một hơi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngay cả Bất Ly, chàng cũng không cần sao?"
Hồi lâu sau, không có động tĩnh nào.
Tịch Nhan chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn mình đã đoán sai, vừa định xoay người đi, lại đột nhiên thoáng nhìn thấy chỗ ngã rẽ của hành lang chậm rãi xuất hiện một bóng dáng, mới vừa rồi nàng đã định dỡ bỏ phòng bị trong lòng mình, bỗng nhiên ngay lúc đó, nó giống như đòn quyết định, khiến hô hấp của nàng cũng trở nên gian nan.
Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416359/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.