Chương trước
Chương sau
Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.netTrong nháy mắt, ánh mắt mọi người hoặc khiếp sợ, hoặc lạnh nhạt hướng về những nữ tử đó.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng nhìn thoáng qua phía Thục phi, Hiền phi, Mạc phi. Tịch Nhan lại không dám phân tâm ngoảnh lại nhìn, cuống quít đi xem Bất Ly đang khóc lớn, đem cô bé ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng dỗ .
Một mặt dỗ dành, một mặt ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đó, thấy sắc mặt họ đồng loạt trở nên tái nhợt bất thường, nhưng nhìn qua lại thấy không giống nhau -- Hiền phi vẫn trấn định, Thục phi hơi bối rối, mà Mạc phi lại có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.
Lúc này lại có thị vệ tiến lên đem thi thể thích khách xuống dưới xử lý, Lâm Lạc Tuyết cũng chậm rãi đi tới, nói khẽ với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng, việc tế trời quan trọng hơn, giờ lành đã đến, không thể trì hoãn."
Từ đầu tới cuối, nàng cũng không liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lạnh lẽo như trước, âm thầm cầm tay Tịch Nhan, rồi trước mắt bao người vây quanh mới chậm rãi đi về hướng đàn tế.
Dân chúng lúc này chưa hết cảm giác khiếp sợ, cũng đã có thị vệ phụng mệnh tiến lên, đưa bọn họ tản ra.
Tịch Nhan không câu nệ mà ôm lấy Bất Ly, cũng theo sau mọi người, đi về phía đàn tế.
Vì sự nhiễu loạn ngoài ý muốn mà lễ tế trời làm qua loa cho xong, trong lòng mọi người trong hậu cung đểu hoảng sợ, đều hãy còn suy đoán lai lịch tên sát thủ kia, thật ra trong ba phi tử này là ai làm.
Tận đến sau khi lễ tế chấm dứt thì Thập Nhị với vẻ mặt tiều tụy mới xuất hiện, sau đó lại biết những chuyện xảy ra trước đó, liền không ngừng tiến lên thỉnh tội với Hoàng Phủ Thanh Vũ. Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy hắn có bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng không có nói thêm gì, chỉ lệnh cho tất cả hồi cung nghị quyết.
Quả nhiên, trở lại hoàng cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức hạ chỉ đem ba vị phi tử cấm cung, đợi tra ra manh mối, chờ phán quyết xét xử. Sự tình đến nước này, bên trong hậu cung, nhất là trong cung của ba vị phi tử, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Tịch Nhan cùng Bất Ly đều bị hoảng sợ không ít, Tịch Nhan còn chịu được, mà Bất Ly tuổi nhỏ, chưa bao giờ gặp phải tình hình nguy hiểm như vậy, vốn sợ hãi không cần phải nói, hơn nữa lại còn bị quăng ngã nên thật lâu sau mới nín khóc, lại vô luận thế nào cũng không chịu tách khỏi mẫu thân. Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy thế, liền đem Tịch Nhan chuyển qua Khâm An Điện nơi mình ở, giải thích với triều thần trong cung lấy lý do là vì trong điện ngập tràn long khí chân phúc, có thể giúp kiềm chế nỗi sợ hãi của hai người.
Tịch Nhan dỗ hồi lâu Bất Ly mới chịu ngủ, bèn đứng dậy đi tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ở đông Noãn các nói chuyện cùng với Thập Nhị, Thập Nhị tự trách vô cùng, cung kính thỉnh tội. Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lắc lắc đầu, nói: "Không liên quan nhiều tới đệ, không cần phải tự trách. Thay vì hành lễ hướng ta thỉnh tội, chẳng bằng suy nghĩ lại xem sát thủ kia là do ai phái tới."
Đang nói, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập nhẹ nhàng, Tịch Nhan theo sau đẩy cửa ra đi vào, gặp Thập Nhị tại đó, vừa do dự có nên lui ra ngoài hay không, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn cánh tay hướng về phía mình. Tịch Nhan liền đi đến bên cạnh, ngồi xuống dựa vào hắn.
Tay nàng cùng tâm can vẫn còn lạnh lẽo, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm xuống, lại nói: "Ly nhi ngủ rồi à?"
"Ừm" Tịch Nhan chỉ cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm, cũng không quản Thập Nhị còn ở đó, liền ngả đầu dựa vào Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Mất công lắm mới dỗ được con bé."
Thập Nhị thấy thế, cũng không ngốc mà nán lại, tìm cớ liền cáo lui .
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới quay sang ôm nàng vào trong lòng mình, nói: "Có uống trà định kinh chưa? Hẳn là nàng phải sợ hãi rồi, trong lòng bàn tay còn lạnh như vậy."
Tịch Nhan dựa vào hắn, ánh mắt có chút ngưng trệ: "Thật ra lúc ấy, ta không nghĩ ngợi gì cả, chỉ sợ kẻ đó thương tổn Bất Ly. Hiện tại nhớ lại, mới thấy có hơi hơi sợ."
"Tốt lắm, không có việc gì rồi." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ vỗ về lưng nàng, trầm giọng nói.
Tịch Nhan mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó lên tiếng: "Một trong ba nàng, thực sự là do ai làm đây."
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ cười lạnh một tiếng: "Chưa chắc được."
Tịch Nhan lại mở mắt ra, nhìn hắn một cái: "Chàng cũng nghĩ như vậy à. Ngẫm ra, hơn phân nửa khả năng là cha anh trong nhà họ tính kế, cũng không phải không có khả năng, phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được cười xoa mặt nàng: "Ta trước giờ không biết rằng nàng lại hiểu được nhiều chuyện trong triều đến thế, thực ra cũng không ngờ nàng cũng bị lâm vào cảnh tranh đấu này, nàng vốn không hề ngốc nghếch nên cũng thử nghĩ một chút xem sao."
Tịch Nhan khẽ than: "Sát thủ kia đã chết rồi, không thể đối chứng. Bọn họ tất nhiên là muốn nhắm vào Mạc phi nhà không quyền không thế, nếu muốn tìm một kẻ đứng ra chịu tội, bọn họ nhất định sẽ truy tội Mạc phi. Nếu như sát thủ kia giết được ta, thì lập tức có thể một công mà loại bỏ được hai cái đinh trong mắt, mà như lúc này đây, ta lại không chết, bọn họ cũng ít nhất có thể loại bỏ Mạc phi, đúng hay không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc một lát, mới rốt cuộc cười nhẹ một tiếng: "Quả nhiên không hề ngốc."
"Vậy chàng tính làm như thế nào?" Tịch Nhan vội hỏi, "Ta cũng không muốn người vô tội phải chịu liên lụy. Hy sinh Mạc phi như thế thì sẽ giảm phúc giảm thọ lắm." Tới đây, Tịch Nhan lại thở dài, nói: "Lại nói tiếp, ta coi như mang mệnh lớn, ngoảnh đi ngoảnh lại thế sự đã biến đổi bao lần rồi, thế mà vẫn không chết được."
"Không cho phép nói bậy." Trong thanh âm của hắn hàm chứa uất giận, bỗng trở lại ôn nhu,"Có ta đây là thiên tử che chở nàng, làm sao có thể để nàng có việc gì được?"
Không biết Tịch Nhan lại nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại càng thêm ảm đạm: "Ai nói có chân mệnh thiên tử che chở thì sẽ không có việc gì? Nam Cung Ngự chẳng phải là chân mệnh thiên tử hay sao? Kết quả thiếu chút nữa thì ngay cả mệnh của bản thân còn không bảo đảm được...Thất lang, chàng nói cho ta biết, trên đời này nhất định còn có thể tìm ra Hỏa liên hoa cứu Nam Cung Ngự, có phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại vươn tay ra, chậm rãi xoa đầu nàng: "Tất cả những người được phái đi đều đang dốc sức tìm kiếm, về phần trên đời có đóa Hỏa liên hoa kia hay không, chúng ta chỉ có thể biết "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên" mà thôi."
Tịch Nhan cảm thấy vô cùng khổ sở, tựa vào trong lòng hắn, hơi có chút nghẹn ngào.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ âm trầm, nhanh chóng chuyển đề tài, nói: "Về hôm nay gặp phải chuyện này, nàng không cần can dự quá nhiều, nghe thấy không? Kẻ nào gây tội, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó bị báo ứng, không cần nàng lo lắng. Nàng cùng Bất Ly chỉ cần mau chóng điều dưỡng thân thể thật tốt mới là quan trọng."
Ngoài điện, trời đất bao la vô tận , đột nhiên đợt gió Bắc nổi lên thổi rơi bông tuyết đầu mùa. Tại hoàng cung Bắc Mạc, Tịch Nhan đã nếm trải mùa đông đầu tiên, cứ lan ra lặng yên không một tiếng động như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.