Bước vào tháng Ba, thời tiết càng ngày càng ấm hơn. Tuy nói Đại Sở vào đông cũng không thấy rét lạnh, nhưng khi sang xuân, cuộc sống của Tịch Nhan cũng giống như ở Tây Càng, tinh thần nàng càng ngày càng mỏi mệt.
Trong khoảng thời gian này, Nam Cung Ngự lại phát bệnh một lần nữa.
Tịch Nhan đã hỏi qua ngự y, biết được đáp án là này bệnh sẽ tăng theo tuổi, càng ngày càng nặng, thời điểm bệnh phát sẽ càng ngày càng nhiều, lúc ban đầu vài năm phát bệnh một lần, đến nửa năm phát bệnh một lần, đến hai ba tháng phát bệnh một lần. Mỗi một lần phát bệnh, cơ thể sẽ suy nhược vài tuổi, cho đến cuối cùng, bệnh phát triển đến lúc một tháng phát bệnh một lần, thì bệnh nhân chỉ còn chờ căn bệnh làm cho lão hóa sớm đến cực hạn, sau đó chết đi.
Tịch Nhan quên tính khoảng cách giữa lần phát bệnh này với lần trước của Nam Cung Ngự, nhưng thời gian chắc không quá ba tháng, trong lòng nhịn không được cảm thấy rất sợ hãi, nhưng trong lòng lại chua xót.
Tinh thần Nam Cung Ngự từ sau lần phát bệnh trước đã trở nên rất kém cỏi, từ một người hiếu động như vậy, nay mỗi ngày chỉ ngồi dưới bóng râm phơi nắng, hơn nữa lúc phơi nắng còn có thể mơ màng ngủ.
Kỳ thật mỗi lần như vậy, Tịch Nhan đều rất sợ hắn sẽ ngủ đến bất tỉnh, nhưng mỗi lần ngồi cùng hắn, tinh thần của nàng cũng khắc chế không được cảm thấy rất mệt mỏi, đến cuối cùng thường cùng hắn ngủ luôn.
Nhưng mỗi lần như vậy đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416312/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.