Sự khổ sở từng đợt đánh úp vào lòng Tịch Nhan, cứ liên tiếp như bài sơn hải đảo.
Trong ký ức, đã lâu rồi nàng chưa từng đau như thế này. Có lẽ lúc Lăng chiếu rời đi nàng rất đau, lúc mẫu thân lìa đời cũng rất đau, nhưng những điều đó giờ đây chỉ là dĩ vãng xa xôi, bây giờ nhớ đến, mơ hồ giật mình cảm thấy thời gian như cả một đời vậy.
Chỉ đến nay, khi biết Nam Cung Ngự mắc căn bệnh bất trị này, nàng mới cảm nhận sâu sắc được cảm giác này.
"Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?" Nàng gần như thì thào tự nói, hoặc như đang hỏi hắn, cả người giống như mất đi người mình tin cậy nhất.
Nam Cung Ngự chậm rãi nâng gương mặt nàng lên, cười nói: "Nhan Nhan, nhân sinh trên đời, vui vẻ mà sống là được rồi, không phải sao?"
Môi Tịch Nhan run nhẹ, vốn chẳng nói nên lời, hồi lâu sau, dựa cả người vào lòng hắn, thấp giọng nức nở: "Nam Cung Ngự, chúng ta thành thân đi, ta gả cho huynh, ta bây giờ gả cho huynh ngay."
Trên cuộc đời này, nàng đã không còn người thân nào. Hoàng tổ mẫu và Hoa Quân Bảo, chẳng qua chỉ là những người cùng huyết thống, bọn họ nuôi nấng nàng, dung túng nàng, nàng đối với bọn họ có tình cảm, nhưng thật ra là cảm kích nhiều hơn cái gọi là tình thân. Nhưng Nam Cung Ngự thì khác, hắn là người nàng nhìn nhận là người thân của mình.
Sau đó thì làm thế nào, nàng mới có thể trơ mắt nhìn người thân duy nhất của mình đau khổ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416309/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.