Trên đường trở về, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nắm chặt tay nàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc.
Dáng vẻ Tịch Nhan vẫn còn rất hào hứng, đi được một đoạn không xa, chân lại đột nhiên không đi được nữa.
Nàng dừng bước, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ngừng lại, nhìn xem bộ dáng của nàng, lại cúi đầu nhìn chân nàng, đột nhiên hắn ngồi xuống, lấy tay xoa bóp phần phù thũng dọa người trên chân cho nàng, đồng thời trầm giọng nói: "Chắc chắn là hôm nay nàng đã ngồi rất lâu, nên chân mới phù lên thế này đây."
Tịch Nhan khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhưng không đáp lại.
Sau đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đứng lên lần nữa, bế nàng lên, nhưng vẫn không nói lời nào, vẫn cứ bước về phía trước.
Tịch Nhan tựa vào cổ hắn, vụng trộm đưa mắt đánh giá khuôn mặt lạnh lẽo của hắn dưới ánh trăng, trong lòng bỗng dưng đau xót, bèn miễn cưỡng hắt hơi một cái, nói với giọng lười biếng: "Mệt mỏi quá."
Tay Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nắm chặt lại, nhưng không hề nói chuyện.
Mà thật sự là Tịch Nhan rất mệt mỏi, bắt buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa, rồi dựa vào hắn, giả bộ nặng nề đi vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi trở lại phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chẳng nói câu nào, đưa nàng đến giường, rồi sửa chăn kỹ lưỡng giúp nàng, còn bản thân lại vẫn cứ không cử động mà ngồi bên giường nhìn nàng.
Dường như Tịch Nhan đã ngủ sau, nhẹ nhàng lầu bầu câu gì đó, quay đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Còn Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416277/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.