Lâm Lạc Tuyết cũng chạy theo phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc vội vàng chạy đến hồ Bích Thủy chỉ thấy được chung quanh đều là người, đợi cho đám người đó tản ra, nàng ta mới nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở ven hồ.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó, trong tay nắm chặt một chiếc giày thêu, cơ hồ muốn bóp nát chiếc giầy hồng nhạt, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt thê lương nhìn mặt hồ.
Hắn vốn là người không dễ dàng lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng mà giờ này khắc này, trên người hắn tản mát ra sự phẫn nộ cùng đau thương đủ để thổi quét mỗi người ở đây.
Không ai dám tiến lên, bao gồm cả Thôi Thiện Duyên, đều lặng yên không một tiếng động thối lui vài bước.
"Tìm có được không?" Trong hồ bỗng dưng truyền đến một câu hỏi, nghe tiếng nói chính là người vừa mới từ đáy hồ đi lên đang hỏi những người bên kia.
"Không có......"
Lời người bên kia còn chưa dứt, đột nhiên trong lúc đó --
"Phù phù!"
"Vương gia --"
Cùng với một tiếng kinh hô, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã mạnh mẽ nhảy vào trong hồ nước.
"Vương gia bơi không giỏi!" Thôi Thiện Duyên lấy lại tinh thần, vội hô to, chạy vọt tới bên hồ, nhưng chỉ nhìn thấy mặt hồ gợn sóng mà thôi. Hắn gấp đến độ dậm chân hô to: "Cứu Vương gia lên, mau!"
Lúc này, Lâm Lạc Tuyết sợ tới mức dưới chân như nhũn ra, dựa vào tỳ nữ bên cạnh mới không bị ngã xuống đất.
Trong hồ, toàn bộ thị vệ nhanh chóng theo lời Thôi Thiện Duyên, đều nhảy xuống chỗ mà Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416250/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.