Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi ngồi ngay đầu giường, đem Tịch Nhan ôm vào trong lòng mình, làm cho nàng dựa vào trong ngực mình mà ngủ, nhìn suối tóc đen tuyền của nàng xỏa xuống, bỗng nhiên hắn trông thấy quyển sách truyền kỳ nàng chưa xem xong còn đặt ở bên gối.
Hắn vốn không bao giờ xem loại sách như thế này nhưng vì muốn cho nàng có thứ để giải trí nên mới sai người tìm về.
Hắn không khỏi nhớ tới một buổi trưa êm ấm ngày đó, nàng ngồi phía đối diện, vừa xem quyển sách trong tay vừa cười rộ lên.
Hắn nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai của nàng, hồi lâu sau, mới cúi đầu mở miệng: "Nàng có biết hay không, Thập Nhị không chỉ một lần nói với ta nên buông tay đi. Nữ tử trên thế gian này nhiều như vậy, cho dù không có nàng, cũng còn có thể có người khác. Trước kia ta chỉ cảm thấy tính tình của hắn vẫn còn trẻ con, hay nói lung tung, nhưng hiện tại ngẫm lại, thì ra hắn nói đúng."
"Nhan Nhan......" Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng, bên tai ở nàng thì thào, "Nếu không phải nàng, thì thật là tốt biết bao......"
Hắn cứ ôm nàng như vậy, vẫn không nhúc nhích, thời gian dường như ngừng trôi.
Không biết trải qua bao lâu, hắn nhặt lên quyển sách truyền kỳ kia một lần nữa, lật đến trang nàng đang xem trước kia, bắt đầu nhỏ giọng đọc cho nàng nghe.
Thanh âm trầm thấp, nhu hòa, giống như có mặt trời chói chang nhô lên cao làm cả căn phòng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416237/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.