Nguồn: truyentop.netTịch Nhan lấy thuốc ra, nói: "Không biết. Cũng không phải mỗi ngày chàng đều đến chỗ này."
"Sao?" Nam Cung Ngự hơi nhíu mày, hưng trí nhìn nàng, "Hắn cũng không nói với muội một tiếng sao?"
Tịch Nhan rót chén nước, vừa muốn đem viên thuốc đặt vào trong miệng, nghe được lời hắn nói, hơi nhíu mi: "Có cái gì để nói chứ, chàng là người như vậy, chẳng lẽ còn sợ xảy ra chuyện gì bất trắc sao?"
Dứt lời, nàng đem viên thuốc cùng nước nuốt vào.
Nam Cung Ngự nhíu mày nhìn nàng: "Muội vừa uống thuốc gì vậy?"
Tịch Nhan buông chén xuống: "Loại trừ hàn khí trong cơ thể."
Ánh mắt Nam Cung Ngự thay đổi, nhưng không để cho nàng nhìn thấy, chỉ nói: "Sao trong cơ thể muội lại có hàn khí? Đưa tay ra đi."
Tịch Nhan cũng không từ chối, đưa cổ tay tới trước mặt hắn, lên tiếng: "Ta cũng không hiểu được. Chắc là lúc trước ở trên núi bị lạnh, từ khi trở về phủ luôn cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Sau khi uống thuốc này thì tốt hơn rất nhiều, chỉ bị tái phát vào đêm ba mươi tết thôi."
Nam Cung Ngự ngưng thần bắt mạch cho nàng, sau đó bất động thanh sắc sửa sang lại cổ tay áo cho nàng, thản nhiên nói:"Thuốc này là thuốc quý, đối với thân thể muội rất có tác dụng."
Tịch Nhan nhẹ nhàng cười: "Đó là đương nhiên. Chẳng lẽ chàng có thể hại ta sao?"
Dừng một chút, Nam Cung Ngự lại nói :"Có nghĩ tới đặt tên gì cho đứa bé trong bụng chưa?"
Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức nhịn không được đỏ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416229/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.