Nguồn: truyentop.netTừ Duyên Thọ cung đi ra, ngoài trời tuyết rơi dày đặc.
Năm nay tuyết rơi dường như đặc biệt nhiều, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn một màn tuyết trắng xoá tuyết trước mắt, trong lòng vừa vui mừng, lại vừa lo âu. Vui mừng là tuyết rơi đúng lúc sẽ giúp mùa màng bội thu, mà lo âu là người nghèo khổ làm thế nào để vượt qua một mùa đông rét mướt như vậy.
Nắm thật chặt áo khoác trên người, trong đầu hắn vẫn vang lên cuốc nói chuyện với Thái Hậu lúc nãy.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, hắn một thân một mình sống trong cung, chịu đủ mọi khổ sở, lại còn lúc nào cũng lo lắng, đề phòng những âm mưu đen tối không ngừng nhắm vào hắn từ khi hắn ra đời. Sau khi bị rơi xuống nước, hắn giả vở trở thành một kẻ phế nhân, đó chính là phương pháp bảo hộ mình tốt nhất. Mà phương pháp này do Thái Hậu dạy cho hắn .
Phụ hoàng có nhiều con, chính vụ lại bận rộn, hắn trở thành kẻ phế nhân mà lại mồ côi mẹ, cho nên phụ hoàng càng ít nhớ tới đứa con của hòang hậu đã quá cố, chỉ có Thái Hậu là người thân nhất trên đời của hắn. Chính bà đã dạy hắn phải giấu tài, dạy hắn phải ẩn nhẫn chờ thời.
Những gì của hắn cũng chính là của Thái Hậu, ngọai trừ một người -- Tịch Nhan.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nắm thật chặt áo khoác trên người, nhớ đến lúc này chỉ có một mình nàng ở Minh Nguyệt cung, nên không quay trở lại yến tiệc nữa mà xoay người đi về phía Minh Nguyệt cung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416225/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.