"Thất gia, sườn phi ở trong viện của Vương gia, tìm khắp cả thiên hạ cũng không có đạo lý như vậy?" Mắt thấy sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, Lâm Lạc Tuyết cuối cùng kiềm chế không được nữa, vẻ lãnh ngạo trên mặt dần dần tan ra, hóa thành uấn giận.
Thế nhưng, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Lạc Tuyết, vài ngày trước người ở bãi săn săn mang đến tấm da chồn bạc, ta nhớ rõ nàng nói rất thích. Nay đã được chế thành áo chống lạnh, ta đã phái người mang đến cho nàng, sao nàng không quay về thử xem?"
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết cứng đờ, môi giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì nữa, dẫn theo tì nữa bên cạnh tông cửa đi ra.
Lúc này Tịch Nhan mới chậm rãi rút bàn tay ra khỏi tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngẩng đầu đánh giá phòng ở một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ta bỗng nhiên cảm thấy, nơi này cũng không tệ lắm, vẫn nên ở nơi này đi, đỡ phải để cho người khác nói ta phá hỏng quy củ. Thất gia, chàng nói có phải hay không?"
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm thấp, cũng nhịn không được bật cười thành tiếng: "Được, tất cả đều theo ý nàng."
------------------------------------------
Hạ nhân trong phủ vẫn còn nhận ra được Tịch Nhan. Lúc trước nàng ở trong phủ, rõ ràng là vô danh vô phận, lại nhận được tất cả sủng ái, cùng Thất gia giống như đôi vợ chồng, thậm chí hàng đêm đều ở trong viện của Thất gia. Sau đó nàng lâm bệnh nặng phải rời phủ, trước khi nàng rời phủ Thất gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416191/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.