Hoàng Phủ Thanh Vũ không thể nhớ đã bao lâu rồi không nhìn thấy Tịch Nhan nở nụ cười. Trước kia nàng rất thích cười, cười giảo hoạt, cười mị hoặc, cười vui vẻ, cười giả vờ kiên cường...... Bất luận xuất phát từ thật tâm hay không, nàng đều nở nụ cười . Nhưng hiện giờ, ngay cả một nụ cười lạnh lẽo nàng cũng không buồn ban cho hắn, giờ này khắc này, khi đối mặt với Tử Ngạn, nàng lại cười thoải mái như thế.
Hắn ngồi xa xa, nhìn hai người cười cưới nói nói trong lương đình giữa hồ nói, khóe miệng gợi lên ý cười lạnh lùng, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay.
Tịch Nhan vươn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch vết dơ không biết dính từ khi nào ở mép tóc của Tử Ngạn.: "Huynh không phải có mang mặt nạ sao, sao chỗ này lại có vết dơ?"
Tử Ngạn cúi đầu để tay nàng với tới đầu mình, vừa cười vừa nói: "Ta muốn giống như trước đây, vẽ mặt để làm cho nàng vui vẻ, không ngờ lại vẽ không đẹp lại sợ đến lúc đó khuôn mặt đầy mực của ta làm nàng không nhận ra ta, nên đổi thành mang mặt nạ."
Tịch Nhan khẽ cười, ánh mắt trong suốt như nước: "Chuyện đã lâu như vậy rồi mà huynh vẫn còn nhớ rõ."
"Bởi vì có rất nhiều chuyện, cho tới bây giờ ta vốn chưa từng quên." Tử Ngạn cúi đầu trả lời.
Chuyện hơn mười năm trước .
Khi đó là tân niên, trong hoàng cung Tây Càng vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều vang lên tiếng nói cười, không khí hoà thuận vui vẻ tràn khắp nơi nơi. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416183/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.