"Nhan Nhan?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời nhíu mày chặt lại, đồng thời bất giác nắm tay nàng thật chặt.
Là sợ nàng sẽ gây ra chuyện gì ở đây sao? Tịch Nhan đau khổ nghĩ, ánh mắt nhìn về mộ bia phía trước. Nếu nàng chết ở nơi này, chỉ có thể mượn dùng mộ bia kia mà thôi. Hắn đang sợ nàng là bẩn nơi yên nghỉ của biểu muội đáng yêu cùa hắn sao?
Nhưng vì sao, nàng nhìn qua hai mắt đẫm lệ mông lung, còn có thể thấy trong mắt hắn chứa đựng thâm tình? Nhưng nàng lại không biết, thâm tình như vậy là vì ai?
"Nhan Nhan......"
Một thanh âm khác vang lên, cả người Tịch Nhan run lên, rốt cuộc rốt cuộc không thể khắc chế được nữa, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, giọng nói lạnh lẽo, cứng rắn, chua ngoa: "Đừng gọi tên ta! Ông không có tư cách gọi tên ta! Từ ngày ông bỏ rơi ta, ông đã chặt đứt mối quan hệ giữa hai chúng ta rồi!" Nàng bỗng chốc lại cười lạnh lên,"Ông đối với ta, bất quá là một người xa lạ thôi, đừng gọi thân thiết như vậy?"
Dứt lời, nàng xoay người lại, đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Vũ, dùng sức giãy tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Hắn làm sao có thể buông nàng ra được, vì thế nàng cố gắng dùng sức, trong lúc tranh chấp, cổ tay nàng bị ma sát đỏ bừng, nỗi đau đớn từng cơn từng cơn đánh úp nàng.
Lúc này Tịch Nhan chỉ cảm thấy bi ai, không chỉ đau ở cổ tay, mà còn có một chỗ khác cũng đau, giống như vỡ vụn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416180/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.