Nắng sớm mờ mờ, Tịch Nhan từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngủ bình yên.
Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn hắn gần như vậy, trong lòng nàng vẫn giống như nai con lạc bầy, khắc chế không được cảm giác tim đập thình thịch. Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, cách mặt hắn một khoảng, miêu tả khuôn mặt hắn, mũi này, môi này, cằm dưới này......
Khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, nhưng lại mang theo một chút bất đắc dĩ cùng chua xót.
Cho đến hôm nay, nàng vẫn không thể đoán được hắn.
Dù nàng đã bày tỏ mọi chuyện, đặt toàn bộ tín nhiệm trên người hắn, hoàn toàn mở rộng nội tâm, ỷ lại hắn, quấn quít lấy hắn, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự sủng ái của, biến bản thân thành kẻ nhát gan, trở nên si ngốc, đều là bởi vì đối với hắn không xác định rõ.
Có lẽ trước mặt hắn nàng xác thực hồ đồ, nhưng không đến mức ngu ngốc -- nếu muốn nàng tin tưởng hắn đối xử tốt với nàng không vì lý do gì cả, nàng làm không được.
Rõ ràng biết tình yêu của hắn không thuần túy, nàng vẫn không nhịn được càng hãm sâu.
Trong mắt bỗng nhiên ẩm ước, Tịch Nhan chậm rãi ngồi dậy, vốn định làm hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn làm kinh động hắn.
Mặc dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng con ngươi hắn vẫn thanh minh, tỉnh táo như trước, giống như vĩnh viễn không có mê ly cùng mông lung. Hắn cũng ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng của nàng: "Sớm như vậy nàng dây làm chi? Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416174/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.