Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, đôi mắt ưu thương dừng lại trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng, dường như so với nàng còn thống khổ hơn.
"Hoàng Phủ Thanh Vũ......" Tịch Nhan thì thào gọi hắn một tiếng, trong lúc đó bỗng nhiên lại không thể kiềm chế cảm xúc bản thân, đột nhiên lao vào trong lòng hắn, khóc lớn lên, "Không phải, không phải như thế......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ưu thương trong mắt dần dần tiêu tán đi, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười không hiển rõ được, nhưng thanh âm nghe qua vẫn ủ dột như cũ: "Không phải như vậy sao? Vậy thật ra là sao hả Nhan Nhan?"
Tịch Nhan chôn mặt trong lòng hắn khóc lớn, chỉ nói ra một từ "Ta", liền nghẹn ngào nức nở.
"Ngoan......" Hắn vươn tay ra đè lại đôi môi run run của nàng, "Nếu nàng nói không nên lời thì không cần phải nói nữa. Nhan Nhan, ta làm sao có thể làm cho nàng khó xử đây?"
Nghe vậy, Tịch Nhan càng khóc lớn tiếng hơn, thành trì phòng ngự trong lòng nàng đều bị sụp đổ, ngay cả phế tích cũng bị bão cát thổi đi mất, không chút nghi ngờ: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"
"Thất ca!"
Trong lúc tình chàng ý thiếp vẫn còn chưa kết thúc, giọng nói kích động của Thập Nhị lại đột nhiên truyền đến.
Tịch Nhan đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lau nước mắt từ trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ chui ra, vẫn khóc thút thít nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhấc mi, liếc nhìn gương mặt đang hoang mang rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-tuyet-sac-cua-than-bi-vuong-gia/1416167/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.